Chúa Nhật XII Thường Niên - Năm A
Mt 10, 26-33
BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XII Thường Niên - Năm A
Dẫn vào thánh lễ
Anh chị em thân mến! Các bài đọc trong phần Phụng vụ Lời Chúa của Chúa nhật XII hôm nay, nhắc nhở chúng ta hãy vững tâm, đừng sợ hãi, cho dù trong sứ mạng làm “Tông đồ của Chúa Kitô”, làm “Sứ giả của Tin Mừng” sẽ có những hiểu lầm, chống đối và đôi khi cả thất bại nữa. Hiệp dâng Thánh lễ hôm nay, chúng ta cầu xin Chúa tăng thêm niềm tin cho chúng ta, để chúng ta thoát khỏi nỗi sợ hãi, mạnh mẽ làm chứng cho Đức Kitô trong đời sống thường ngày của mình.
Ca nhập lễ
Chúa là mãnh lực của dân Người, là chiến luỹ bảo vệ mạng sống người Chúa đã xức dầu. Lạy Chúa là phần rỗi tôi, xin cứu sống dân Chúa, và chúc phúc cho phần gia nghiệp Chúa, xin hãy chăn dắt họ đến muôn đời.
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, xin cho chúng con hằng trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, Chúa sẽ chẳng bỏ rơi bao giờ. Chúng con cầu xin...
Bài Ðọc I: Gr 20, 10-13
"Người đã cứu thoát mạng sống người bất hạnh khỏi tay kẻ dữ".
Trích sách Tiên tri Giêrêmia.
Ta đã nghe nhiều người thoá mạ và chế nhạo rằng: "Người này gieo khủng bố khắp nơi: Hãy tố cáo nó, chúng ta hãy tố cáo nó". Tất cả bạn hữu tôi rình tôi vấp ngã mà nói rằng: "Ước gì nó bị lừa dối để chúng ta thắng nó và sẽ trả thù nó". Nhưng Chúa ở cùng tôi như người lính chiến hùng dũng; vì thế, những kẻ bắt bớ tôi sẽ ngã quỵ và kiệt sức: Chúng sẽ thất bại bẽ bàng, chuốc lấy sự hổ nhục muôn đời, không bao giờ quên được. Còn Chúa, lạy Chúa các đạo binh, Ðấng xét xử người công chính, thấu suốt tâm can, lạy Chúa, ước gì con sẽ được thấy Chúa trả thù nó cho con, vì con đã tỏ bày công việc con cho Chúa. Hãy hát mừng Chúa, hãy ca tụng Chúa, vì Người đã cứu thoát mạng sống người bất hạnh khỏi tay kẻ dữ.
Ðó là lời Chúa.
Đáp Ca: Tv 68, 8-10. 14 và 17. 33-35
Ðáp: Lạy Chúa, xin nhậm lời con theo lượng cả đức từ bi (c. 14c).
Xướng: Sở dĩ vì Chúa mà con chịu nhục, và thẹn thò làm nhơ nhuốc mặt con. Con bị những người anh em coi như khách lạ, bị những người cùng con một mẹ xem như kẻ ngoại lai. Sự nhiệt tâm lo việc nhà Chúa khiến con mòn mỏi, điều tủi nhục người ta nhục mạ Chúa đổ trên mình con. - Ðáp.
Xướng: Nhưng, lạy Chúa, con dâng lời nguyện cầu lên Chúa, ôi Thiên Chúa, đây là lúc biểu lộ tình thương. Xin nhậm lời con theo lượng cả đức từ bi, theo ơn phù trợ trung thành của Chúa. Lạy Chúa, xin nhậm lời con vì lòng khoan nhân trắc ẩn, theo lượng cả đức từ bi xin nhìn đến tấm thân con. - Ðáp.
Xướng: Các bạn khiêm cung, hãy nhìn coi và hoan hỉ, các bạn tìm kiếm Chúa, lòng các bạn hãy hồi sinh: vì Chúa nghe những người cơ khổ, và không chê bỏ con dân Người bị bắt cầm tù. Hãy ngợi khen Chúa, hỡi trời và đất, biển khơi và muôn vật sống động bên trong. - Ðáp.
Bài Ðọc II: Rm 5, 12-15
"Không phải như tội phạm thế nào, thì ơn ban cũng thế ấy đâu".
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, cũng như do một người mà tội lỗi đã nhập vào thế gian, và do tội lỗi mà có sự chết, và thế là sự chết đã truyền tới mọi người, vì lẽ rằng mọi người đã phạm tội. Trước khi có lề luật, đã có tội trên thế gian; nhưng tội không bị bắt lỗi, khi không có lề luật. Nhưng từ Ađam cho đến Môsê, sự chết ngự trị cả trên những kẻ không phạm tội giống như sự lỗi phạm của Ađam, hình ảnh của người đến sau.
Nhưng không phải như tội phạm thế nào, thì ơn ban cũng thế ấy đâu, vì nếu do tội của một người mà nhiều người phải chết, thì ơn nghĩa của Thiên Chúa và ân huệ ban do ơn một người là Ðức Giêsu Kitô, làm cho nhiều người được ơn dư đầy hơn bội phần.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 17, 17b và a
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Lời Cha là chân lý; xin hãy thánh hoá chúng trong sự thật". - Alleluia.
Phúc Âm: Mt 10, 26-33
"Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: "Các con đừng sợ những người đó, vì không có gì che giấu mà không bị thố lộ; và không có gì kín nhiệm mà không hề hay biết. Ðiều Thầy nói với các con trong bóng tối, hãy nói nơi ánh sáng; và điều các con nghe rỉ tai, hãy rao giảng trên mái nhà.
"Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn: Các con hãy sợ Ðấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục. Nào người ta không bán hai chim sẻ với một đồng tiền đó sao? Thế mà không con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn chim sẻ bội phần.
"Vậy ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy, là Ðấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ chối nó trước mặt Cha Thầy, là Ðấng ngự trên trời".
Ðó là lời Chúa.
Lời nguyện tín hữu
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Tin tưởng vào sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa và hiên ngang sống trọn vẹn niềm tin, phải là điều mà mỗi người kitô hữu cần ghi nhớ, và thực hiện trong đời sống thường ngày. Chúng ta cùng dâng lời cầu xin :
1. “Chúa ở cùng tôi như người lính chiến hùng dũng” Xin cho mỗi người trong Hội Thánh khi làm việc tông đồ, biết đón nhận mọi nghịch cảnh trong niềm tin và phó thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa, như tiên tri Giêrêmia.
2. “Sự chết đã truyền tới mọi người, vì lẽ rằng mọi người đã phạm tội”,- Xin cho thế giới biết đón nhận ơn giao hòa mà Đức Kitô là Adam mới đã lập được nhờ sự chết của Người.
3. “Các con đừng sợ những người đó".- Xin cho các tông đồ giáo dân luôn trung thành can đảm hiên ngang loan báo Tin Mừng, khi thuận lợi cũng như lúc không thuận lợi để tuyên xưng Danh Chúa cho trần gian.
4. Ngày nay rất nhiều Kitô hữu chúng ta mất đức tin vì hiểu biết Giáo lý quá ít,- Xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta luôn biết ham mê đào sâu Giáo lý, nhờ đó đức tin của chúng ta ngày càng mạnh mẽ và trưỏng thành hơn.
Chủ tế: Lạy Chúa, làm chứng cho đức tin là việc rất khó đối với chúng con. Xin Chúa ban Thánh Thần xuống trên chúng con, để chúng con luôn vững bước theo Chúa và mạnh mẽ tuyên xưng niềm tin. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con.
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Thiên Chúa từ bi, chúng con hiến dâng những lễ vật này để tạ tội và ngợi khen Chúa; cúi xin Chúa vui lòng chấp nhận, và dùng của lễ này mà thanh tẩy chúng con, hầu chúng con có thể dâng lên những tâm tình làm đẹp lòng Chúa. Chúng con cầu xin...
Ca hiệp lễ
Lạy Chúa, muôn loài để mắt cậy trông vào Chúa, và Chúa ban lương thực cho chúng đúng theo giờ.
Hoặc đọc:
Chúa phán: "Ta là mục tử tốt lành, và Ta thí mạng sống Ta vì các chiên Ta".
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã cho chúng con rước Mình và Máu Con Chúa để đổi mới chúng con, xin cho chúng con được chắn chắn hưởng ơn cứu độ, nhờ mầu nhiệm cử hành trong thánh lễ này. Chúng con cầu xin...
Suy niệm
CAN ĐẢM, TRUNG THÀNH
(Gr 20,10-13; Rm 5, 12- 15; Mt 10,26-33)
Giuse Vinhsơn Ngọc Biển SSP
Trong giây phút đầu tiên đăng quang ngôi Giáo Hoàng, Đức thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã để lại lời hiệu triệu và có âm hưởng mạnh trên toàn thế giới, ngài nói: “Đừng sợ, hãy mở cửa lòng đón Đức Kitô”. Lời mời gọi này được gợi hứng từ chính lời của Đức Giêsu nói với các môn đệ trong bài Tin Mừng chúng ta vừa nghe: “Vậy anh em đừng sợ người ta [...] Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn” ( Mt 10, 26. 28 ).
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy can đảm, vững tâm, trung thành và tín thác nơi Chúa, đừng sợ hãi trước những gian nan thử thách. Ngược lại, cần có một đức tin vững mạnh và sống động, để sẵn sàng đón nhận mọi hiểm nguy và ngay cả cái chết khi loan báo Tin Mừng Nước Chúa.
1. Đừng sợ!
Trong toàn bộ Kinh Thánh, chúng ta thấy có nhắc tới 365 từ ngữ “đừng sợ”. Như vậy, hàm ý cho thấy rằng: trong một năm với 365 ngày, tương ứng với 365 từ ngữ “đừng sợ”, tức là con người ngày nào cũng phải đối diện với sự sợ hãi. Vì thế, lời trấn an “đừng sợ” của Đức Giêsu chính là lời làm cho người môn đệ được an ủi trước những sợ hãi, thử thách, đau khổ trong cuộc đời.
Trang Tin Mừng hôm nay, thánh sử Mátthêu trình thuật việc Đức Giêsu tiên báo trước cho các môn đệ về những đau khổ và hệ lụy xảy đến khi các ông loan báo Tin Mừng: “Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục” (Mt 10, 28).
Đi thêm một bước nữa, như một lời đảm bảo, Đức Giêsu đã tiên báo cho các môn đệ biết trước những công khó của các ông sẽ không bị rơi vào quên lãng, ngược lại sẽ được Thiên Chúa ghi dấu và thưởng công xứng đáng, Ngài nói: “Hai con chim sẻ chỉ bán được một xu phải không? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em. Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi” (Mt 10, 29).
Tuy nhiên, như một điều kiện cần và đủ, đó là: “Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời” (Mt 10, 32-33).
Khi nói như thế, Đức Giêsu đã vạch ra con đường đầy gian khổ nhưng cũng đầy vinh quang của các Tông đồ và tất cả những ai tiếp bước trên con đường sứ vụ ấy.
2. Đặc tính của người môn đệ
Khi tiếp nhận lệnh truyền của Đức Giêsu về sứ vụ truyền giáo, Giáo Hội đã xác định rất rõ bản chất của mình, đó là truyền giáo. Vì vậy, là Kitô hữu, chúng ta không có lý do gì để khước từ sứ mạng cao quý này.
Tuy nhiên, nếu đã cùng một sứ vụ với Đức Giêsu, thì chúng ta cũng cùng chung số phận với Thầy của mình. Nếu Đức Giêsu đã trải qua đau khổ rồi mới tới vinh quang, thì người môn đệ cũng không có con đường nào khác nếu muốn trở nên đồng hình đồng dạng với Ngài trong mọi hoàn cảnh.
Nếu đường của Thầy là đường của trò. Số phận của Thầy cũng là của trò. Và nếu Đức Giêsu trước kia đi đến đâu cũng có một số người ủng hộ; một số người dửng dưng; và một số người quyết giết chết Ngài cho bằng được, thì đến lượt chúng ta, con đường êm xuôi, bằng phẳng, nhưng lụa, hoa hồng chắn chắn là qua xa lạ. Ngược lại, thử thách, đau khổ, xỉ nhục, bắt bớ và giết chết lại là điều chắc chắn sẽ đến với những ai đi trên con đường ấy, bởi vì: “Trò không hơn thầy, tớ không hơn chủ. Trò được như thầy, tớ được như chủ, đã là khá lắm rồi” (Mt 10,24).
Đứng trước những hệ lụy đó, để được thành công với sứ vụ, người môn đệ cần có những đặc tính sau:
- Trước tiên là dấn thân:
Nếu vì sợ mà không dám dấn thân thì chưa phải là môn đệ. Đã là môn đệ thì phải dấn thân, mà dấn thân đồng nghĩa với cái chết.
Người đời thường nói: “Nếu sợ mà không dám vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con”; hay “ví phỏng đường đời bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai” (Nguyễn Bá Học).
Người môn đệ chân chính của Đức Giêsu chính là phải vượt ra khỏi sự an toàn, bảo đảm cho bản thân, để: “Như chiên đi vào giữa bầy sói” (Mt 10,16). Nên chúng ta chấp nhận ngay cả khi bị tổn thương, bắt bớ, tù đầy và cái chết, để miễn sao Tin Mừng được loan báo.
- Thứ đến là không sợ hãi
Chúng ta cũng đọc thấy đây đó những câu chuyện nói về sự gương kiên trì hay vượt khó của các vĩ nhân. Có những người chấp nhận ngay cả cái chết để bảo vệ quan điểm, lý tưởng và lẽ sống của mình.
Cũng vậy, người môn đệ của Thầy Giêsu khi đã chọn Ngài làm chân lý, sự thật, lẽ sống và cùng đích cho cuộc đời, thì lẽ đương nhiên, chúng ta phải đánh đổi và chấp nhận mọi sự, để bảo vệ và đạt được mục đích ấy.
Cảm nghiệm về vấn đề này, Giáo Phụ Tertullianô đã viết như sau:
“Những người tin theo Chúa được mệnh danh là Kitô hữu. Kitô hữu (Christianus) nghĩa là thuộc về Chúa Kitô, nên họ phải có một tâm tình như Chúa Kitô. Họ không sợ chết. Họ không sợ hình khổ. Họ không sợ bách hại, tại vì họ đã đi cùng một đường với Chúa. Câu :”Kẻ muốn theo Ta phải từ bỏ mình đi, vác thập giá mình mà theo” đã thấm nhập vào tâm hồn họ, nên mỗi khi phải đau khổ, cũng như bị bách hại, cấm cách, câu nói ấy lại đến với họ như chính Đấng Kitô hiện hình. Hèn gì mà trên pháp trường họ coi gươm giáo như hoa hồng, coi lý hình như bạn hữu. Họ chỉ sợ một Thiên Chúa – Đấng sẽ phán xét họ, nếu họ đi trệch đường”.
- Cuối cùng là biết cậy trông vào Chúa
Thật là mầu nhiệm! Nếu bình thường, bản tính con người ai cũng rất sợ đau khổ và chết chóc, thế nhưng tại sao những môn đệ của Đức Giêsu lại vững tâm, can trường và liều mạng đến như vậy? Thưa đơn giản, đó là vì các ngài đã “Tín thác đường đời cho Chúa và tin tưởng vào Ngài” bởi vì: “Ơn ta đủ cho con” (2 Cr 12,9); và “ hằng ở với con” (Gr 1,10) “mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 26,20).
Chính bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu cũng nói đến sự an bài quan phòng của Thiên Chúa trên cuộc đời của người môn đệ nếu biết cậy trông, phó thác nơi Chúa, Ngài nói: “Không con chim sẻ nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi” (Mt 10, 30) .
3. Sứ điệp Lời Chúa
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy can đảm, dấn thân lên đường thi hành sứ vụ đến với muôn dân. Hãy đón nhận mọi thử thách gian khổ trong cuộc đời như một điều kiện cần để đạt được sự sống đời đời. Luôn biết phó thác và cậy trông nơi Chúa, vì chẳng lẽ chúng ta xin Chúa con cá mà Ngài lại cho con rắn, hay xin bánh lại cho đá? Không đời nào! Cũng vậy, những lúc nguy biến và khổ đau, Ngài thường vác chúng ta trên vai; hay trước những thử thách, bất trắc, thất bại trong cuộc đời, chúng ta luôn nhớ rằng: Chúa đóng của chính thì Ngài sẽ mở ra cho chúng ta cửa sổ; Chúa đóng đường chính, Ngài sẽ mở đường phụ, và biết đâu, cửa sổ hay đường phụ lại tốt đẹp hơn và an toàn hơn cho chúng ta???
Tin tưởng điều đó, chúng ta hãy can đảm làm chứng cho Chúa, nhất là trung thành với sự thật như lời Ngài đã phán: "Anh em đừng sợ người ta [...]. Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng” (Mt 10, 26-27).
Như vậy, không thể vì bất cứ mối lợi gì mà đánh đổi sự thật. Mất đi sự thật, ấy là chúng ta mất đi căn tính, bởi sự thật thuộc về Thiên Chúa, còn gian dối thuộc về ma quỷ.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban thêm lòng tin cho chúng con, để chúng con trung thành với sứ vụ và đón nhận mọi thử thách đau thương trong cuộc đời. Amen.
Chúa Nhật XII Thường Niên – Năm A
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu (Mt 10, 26-33).
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các Tông đồ rằng: “Các con đừng sợ những người đó, vì không có gì che giấu mà không bị thố lộ; và không có gì kín nhiệm mà không hề hay biết. Ðiều Thầy nói với các con trong bóng tối, hãy nói nơi ánh sáng; và điều các con nghe rỉ tai, hãy rao giảng trên mái nhà.
“Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn: Các con hãy sợ Ðấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục. Nào người ta không bán hai chim sẻ với một đồng tiền đó sao? Thế mà không con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn chim sẻ bội phần.
“Vậy ai tuyên xưng Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ tuyên xưng nó trước mặt Cha Thầy, là Ðấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt người đời, thì Thầy sẽ chối nó trước mặt Cha Thầy, là Ðấng ngự trên trời”.
Suy niệm
Trở lại với bầu khí phụng vụ của mùa thường niên, Mẹ Giáo hội mời con cái trở về với những sinh hoạt của chính bản thân trong hành trình đức tin thường ngày, để thấy nơi đó còn những khiếm khuyết, còn những thiếu hụt, đặc biệt còn nhiều nỗi sợ hãi, nhiều nỗi âu lo cả bên trong lẫn bên ngoài, rồi từ đây, sự cố gắng của bản thân cùng với ơn Chúa đủ cho mỗi người, mỗi ơn gọi, hầu chu toàn những trọng trách đặc biệt của một tín hữu Kitô.
Mỗi ngày, ai cũng phải đối diện với muôn vàn thách đố, từ công ăn việc làm, từ những áp lực cuộc sống, đến những thiếu thốn về tinh thần, những áp lực đó cứ ám ảnh từng ngày, tạo nên những nỗi sợ bất an trong mọi sinh hoạt. Câu chuyện của Ngôn sứ Giêrêmia trong bài đọc 1, đó cũng là cuộc đời của tác giả, như là một minh chứng. Ngôn sứ là một người được Giavê Thiên Chúa chọn với một ơn gọi rất đặc biệt, thế nhưng, trước ơn gọi đó, thay vì mừng rỡ, hạnh phúc, ông đã ngụp lặn trong nỗi sợ hãi, làm cho nhận thức về ơn gọi và sứ mạng của bản thân như lệch lạc. Khi được sai đến với đám dân đang nổi loạn với Giavê, dù sống rất hiền lành, thế nhưng khi đi đến đâu, ông nói những lời ông không muốn nói, hay hành xử những cách thế không phù hợp với ơn gọi ngôn sứ của mình. Dẫu biết đó là điều không đúng, ông vẫn hành động, và ông đã thổ lộ là có một động lực nào từ trong nội tâm thôi thúc ông hãy làm một điều gì đó cho dân chúng; “Ta đã nghe nhiều người thoá mạ và chế nhạo rằng: “Người này gieo khủng bố khắp nơi: Hãy tố cáo nó, chúng ta hãy tố cáo nó”. Tất cả bạn hữu tôi rình tôi vấp ngã mà nói rằng: “Ước gì nó bị lừa dối để chúng ta thắng nó và sẽ trả thù nó”. Động lực đó đã lướt thắng mọi nỗi sợ hãi và mọi toan tính nổi loạn trong con người của ông, để rồi sứ mạng ngôn sứ được thực thi, cộng đoàn dân chúng thực hiện hành vi sám hối và được Giavê Thiên Chúa tha thứ.
Nỗi ám ảnh về sự chết, về tội lỗi luôn làm cho các Ngôn sứ, các Tông đồ thiếu đi sự bình an trong nội tâm, do đó, các ngài có những lúc đã chùn chân, đã hoang mang trước ơn gọi của mình. Lời tâm sự của thánh Tông đồ dân ngoại trong thư gởi cho giáo đoàn Roma, ngài đã chia sẻ về cảm nhận của ngài về nỗi sợ bị tội lỗi chia rẽ giữa ngài với Thiên Chúa: “Trước khi có lề luật, đã có tội trên thế gian; nhưng tội không bị bắt lỗi, khi không có lề luật. Nhưng từ Ađam cho đến Môsê, sự chết ngự trị cả trên những kẻ không phạm tội giống như sự lỗi phạm của Ađam, hình ảnh của người đến sau”. Bên cạnh nỗi lo sợ bị chia rẽ vì tội, thánh nhân còn cảm nghiệm được sức mạnh của tình yêu, sức mạnh đến từ Đức Giêsu phục sinh, sẽ làm biến đổi tâm hồn con người nhiều gấp bội phần so với sự sợ hãi trong tâm hồn: “Nhưng không phải như tội phạm thế nào, thì ơn ban cũng thế ấy đâu, vì nếu do tội của một người mà nhiều người phải chết, thì ơn nghĩa của Thiên Chúa và ân huệ ban do ơn một người là Ðức Giêsu Kitô, làm cho nhiều người được ơn dư đầy hơn bội phần”.
Đức Giêsu, trong thân phận con người, nhiều lúc nỗi lo sợ đã xâm chiếm tâm hồn của Ngài, làm cho Ngài đau khổ, làm cho Ngài như muốn thối lui trước sứ mạng cao cả mà Chúa Cha đã trao cho Ngài. Trước khi bước vào cuộc vượt qua, trong vườn cây dầu, Đức Giêsu đối diện với nỗi sợ về thể lý bởi cảnh bắt bớ, đánh đập và kết thúc là nỗi đau bị đóng đinh, bên cạnh nỗi sợ hãi thể lý còn là nỗi sợ trong tâm hồn của Ngài, nó làm cho Ngài hoang mang, đến nỗi Ngài phải thốt lên: “Lạy Cha, nếu có thể được xin Cha cất chén này khỏi con, nhưng xin đừng theo ý con, một theo ý Cha”. Dù đối diện với những nỗi sợ hãi lớn lao cả về thể lý lẫn tinh thần, nhưng Đức Giêsu vẫn can đảm bước vào cuộc khổ nạn, động lực nào thôi thúc Ngài lên đường, vượt lên những nỗi sợ hãi đó, nếu không phải là tình yêu, nếu không phải là tinh thần phục vụ, nếu không phải là cho thánh ý Cha được vẹn toàn. Trước khi bước vào mầu nhiệm tử nạn, Đức Giêsu đã động viên các môn sinh của mình, đừng sợ những người bắt bớ anh em, hãy sợ đấng có thể giết chết cả thân xác lẫn tâm hồn anh em kìa: “Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn: Các con hãy sợ Ðấng có thể ném cả xác lẫn hồn xuống địa ngục. Nào người ta không bán hai chim sẻ với một đồng tiền đó sao? Thế mà không con nào rơi xuống đất mà Cha các con không biết đến. Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn chim sẻ bội phần”. Thiên Chúa là nguồn bình an đích thực, Ngài luôn quan tâm và bảo vệ con cái của Ngài trong mọi hoàn cảnh, mọi ơn gọi, vì thế, Ngài gợi nhắc về hình ảnh chú chim sẻ hay bông hoa ngoài đồng, cả hai lớn lên giữa bầu trời trong xanh, cả hai bay nhảy tự do trong thế giới, không biết ngày mai ra sao, nhưng Thiên Chúa vẫn yêu thương và chăm sóc chúng, con người còn hơn chúng nhiều chứ. Hãy là những người sống lạc quan trong tình yêu thương của Thiên Chúa, nơi đó, không còn đau khổ, sợ hãi và mọi nỗi lo lắng trong đời.
Giữa dòng đời, bao nỗi sợ bên ngoài vẫn đến với con người, có lúc dồn dập, có lúc bất ngờ và cũng có lúc nhẹ nhàng, dẫu vậy nhưng con người vẫn có thể vượt lên tất cả những nỗi sợ hãi đó khi biết quan tâm đến cuộc sống và sống ý nghĩa hơn trong mọi việc làm. Bên cạnh đó còn có những nỗi sợ hãi lớn hơn cần lưu tâm đó là những nỗi sợ hãi bên trong. Có khi nào chúng ta sợ phải xa Thiên Chúa là Cha chúng ta không? Có khi nào chúng ta sợ phạm tội không còn được gặp Thiên Chúa nữa không? Có khi nào giữa cuộc đời chúng ta sợ làm tổn thương đến phẩm giá của tha nhân không? Có khi nào giữa mọi hoàn cảnh chúng ta sợ mất uy tín trong xã hội, sợ mất địa vị và chỗ đứng trong cộng đoàn, trong xứ đạo, trong cả những dòng tu nữa không? Có khi nào chúng ta sợ làm tổn thương đến tình yêu thương của Đức Giêsu đã dành cho chúng ta bằng cái chết trên thập giá không? Có khi nào trong gia đình, người Cha, người Mẹ sợ không làm tròn bổn phận của mình, để con cái phải lớn lên thiếu tình gia đình, hay thiếu những đức tính nhân bản Kitô giáo không? Có khi nào trong một cộng đoàn, chúng ta sợ cái tôi của mình giết chết tình huynh đệ cộng đoàn và tổn thương đến những người cùng chí hướng không? Những nỗi sợ đó mới thực sự đáng sợ và đáng phải sửa sai khi đang còn thời gian và cơ hội Chúa cho mỗi người. Và nỗi sợ lớn nhất có khi nào chúng ta sợ không được vào trong gia đình của Thiên Chúa, nơi là nguồn cội của bình an và hạnh phúc.
Lạy Chúa Giêsu, sau khi phục sinh, Chúa đem món quà đến cho các Tông đồ và chúng con là sự bình an đích thực của Thiên Chúa, xin cho mỗi người chúng con luôn biết gắn bó với Chúa trong mầu nhiệm tử nạn và phục sinh, để được đón nhận món quà vô giá đó. Chúa luôn hiện diện với chúng con mỗi ngày dù sau khi phục sinh Chúa đã về trời, xin cho mỗi người chúng con luôn biết gắn bó với Chúa trong mỗi ơn gọi và mỗi hoàn cảnh cuộc đời, để không còn nỗi sợ hãi nào xâm chiếm tâm hồn và cuộc đời chúng con. Amen.
ĐỪNG SỢ
“Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hỏa ngục.” (Mt 10, 28)
Suy niệm: Sống trong cuộc đời này, con người luôn có nhiều nỗi sợ: sợ đói khát, sợ bị khinh thường, sợ đau khổ… và nhất là sợ chết. Sợ hãi là cảm xúc tự nhiên, giúp con người nhận diện những nguy hiểm, đồng thời thúc đẩy ta hành động để bảo vệ mạng sống. Thế nhưng, trên đường vươn tới sự trưởng thành, hoàn thiện, có những nỗi sợ ta phải vượt qua, có những điều ta phải biết kính sợ. Vì thế, Chúa Giê-su mời gọi ta “hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả xác lẫn hồn trong hỏa ngục.” Duy chỉ có Thiên Chúa là Đấng mà con người phải kính sợ, bởi Ngài là Đấng làm chủ sự sống: có thể tiêu diệt cả xác lẫn hồn trong hỏa ngục cũng như trao ban cho con người sự sống đời đời. Và Thiên Chúa ấy cũng là Đấng giàu lòng thương xót, vẫn hằng quan tâm chăm sóc những ai tin tưởng, phó thác mọi sự cho Ngài.
Mời Bạn: Chúa Giê-su đã từng lo buồn đổ mồ hôi máu, trải qua nỗi sợ khi đối diện với thập giá. Nhưng với lòng tin tưởng, phó thác vào Chúa Cha, Ngài đã vượt qua sự chết, đem lại sự sống đời đời cho muôn người. Theo gương Chúa Giê-su, bạn hãy trút mọi lo âu, muộn phiền đời mình trong vòng tay yêu thương của Thiên Chúa vì Người chăm sóc chúng ta (x. 1Pr 5, 7).
Sống Lời Chúa: Mỗi khi gặp những khó khăn khiến bạn chùn bước, hãy phó thác cho Chúa với lời nguyện: “Lạy Chúa, xin đồng hành cùng con, vì Chúa làm tốt hơn con gấp ngàn lần.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban thêm cho con lòng cậy tin vững vàng, để con không nao núng, sợ hãi trước những gì chỉ gây hại cho thân xác. Xin cho con trung kiên sống đẹp lòng Chúa hơn.
ĐỂ GIÚP NHAU ĐỪNG SỢ
(CN XII TN A) - Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Một trong những lời khuyên bảo của Chúa Kitô dành cho các môn đệ, trong thời gian ba năm rao giảng Tin Mừng lẫn sau khi từ cõi chết phục sinh, đó là “anh em đừng sợ!” Bài Tin Mừng Chúa Nhật XII TN A một lần nữa cho ta nghe sứ điệp này. Hẳn không là vô cớ khi Chúa Kitô thường lặp đi lặp lại sứ điệp: “Đừng sợ!” Là con người, chúng ta khó tránh nhiều nỗi sợ hãi, có nguyên nhân cũng nhiều mà vô cớ cũng không thiếu: sợ đói, sợ khát, sợ khổ, sợ thất bại, sợ thiên tai, sợ dịch bệnh, sợ gặp phải những điều xúi quẩy, không may… Phúc bất trùng lai mà họa vô đơn chí. Chính vì thế người ta thường hành xử kiểu khôn ngoan, tìm sự an toàn bằng cách không kiêng thì cũng dè. Những hình thức kiêng cữ, úy kỵ trong dân gian là một minh chứng về nỗi sợ hãi ít nhiều đã và đang hiển hiện. Chúng ta có thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn của sự bất an ấy không? Là Kitô hữu, hy vọng rằng ít có ai để cho nhiều nỗi sợ hãi “vu vơ” khiến mình dây vào những chuyện mê tín. Tuy nhiên, thử hỏi có ai dám vỗ ngực xưng mình không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Có nhiều nỗi sợ như sợ đói, sợ khổ, sợ chết… mang tính tự nhiên dễ chấp nhận với kiếp nhân sinh. Tuy nhiên có những nỗi sợ thiếu chính đáng cần loại bỏ. Được gợi ý từ ba bài đọc Lời Chúa ngày Chúa Nhật XII TN A, xin được chia sẻ một vài nỗi sợ mà ta phải biết nói “không” hay là “đừng sợ!”.
1. Đừng sợ sống trong sự thật: Xét về bình diện hữu thể, thì chỉ có một “sự thật” duy nhất đúng nghĩa đó là Đấng “có sao, có vậy” (Xh 3, 14). Mọi sự thụ tạo khi chúng hiện hữu như chúng là, thì chúng chỉ tham gia hay thông phần vào “sự thật viên mãn” là chính Đấng Sáng Tạo. Xét về phương diện luận lý hay tư duy thì sự thật là sự phù hợp giữa nhận thức với thực tại khách quan. Trên bình diện này thì nhận thức của “chiếc bình gốm” quả là có nhiều hạn chế về cả chính nó, đừng nói gì đến các chiếc bình khác hay đến người thợ gốm. Duy chỉ người thợ gốm mới hiểu rõ sản phẩm do mình làm nên.
Không sợ sai lầm khi khẳng định rằng duy chỉ có Thiên Chúa mới là sự thật viên mãn. Vì thế khi ở trong sự thật là ta đang ở trong Thiên Chúa, Đấng chăm sóc chúng ta từ đường đi nước bước đến cả số phận của từng sợi tóc trên đầu chúng ta (x.Mt 10, 30). Xác tín được điều này thì lẽ nào ta lại sợ sống trong sự thật.
2. Đừng sợ đón nhận sự thật: Sự thật thì dễ mất lòng nhưng sự thật lại giải phóng chúng ta. Có nhiều khi ta biết sự thật nhưng không muốn đón nhận, vì sự thật thường đòi hỏi ta phải thay đổi, thay đổi cái nhìn, thay đổi lối sống. Có khi sự thật lại đến từ những con người vai vế nhỏ hơn ta, chức vụ kém hơn ta và có khi sự thật đòi hỏi ta phải từ bỏ một kiểu sống, một mối quan hệ hay một mối lợi nào đó thì quả là không dễ đón nhận. Dẫu cho có thể chần chừ, có thể lần lữa một thời gian, nhưng rồi sẽ có lúc ta phải trực diện với sự thật đó là lúc ta phải giã từ trần thế này.
Một trong những sự thật ta cần đón nhận đó là sự hiện hữu của tội và đầu mối của nó là thần dữ. Tội lỗi ở trong ta, ở giữa chúng ta. Thần dữ luôn rảo quanh ta như “sư tử rình mồi chờ cắn xé” (1P 5, 8). Tuy nhiên Thánh Phaolô khẳng định: ở đâu tội lỗi càng lan tràn thì ở đó ân sủng càng chan chứa. Vì sự sa ngã của Ađam không thể nào sánh được với ân huệ của Thiên Chúa qua công trình cứu độ của Đức Kitô (x.Rm 5, 15). Đón nhận sự thật này thì thái độ của Kitô hữu chúng ta là sẽ không bi quan yếm thế và cũng không chểnh mảng coi thường nhưng sẽ luôn cẩn trọng trong niềm hy vọng.
3. Đừng sợ công bố sự thật: “Anh em đừng sợ người ta. Thật ra, không só gì che giấu mà sẽ không được tỏ lộ, không có gì bí mật, mà người ta sẽ không biết. Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng” (Mt 10, 26-27). Khi nói lên một sự thật là ta đã mặc nhiên nhìn nhận và đón nhận sự thật ấy. Khi đã can đảm nói lên sự thật thì ta cũng đã chấp nhận những hệ quả kéo theo. Ngôn sứ Giêrêmia là một trong những ngôn sứ cảm nhận điều này. Dù được gán cho biệt danh “Lão tứ phía kinh hoàng”, Giêrêmia vẫn trung kiên nói lời Chúa dạy. Giêrêmia đã phải gánh bao truân chuyên khốn khó vì công bố sự thật. Số phận của Vị Ngôn sứ trên các ngôn sứ là Đức Kitô còn bi thảm gấp bội. “Để làm chứng cho sự thật” (x.Ga 18, 37), Đức Kitô đã phải gánh lấy án hình thập giá đau thương.
Vì sao, đôi khi, đôi lần chúng ta ngại ngần nói lên sự thật? Chúng ta “không được nói” những gì theo luật dạy như những sự việc mang tính bí mật an ninh quốc gia, như bí mật tòa cáo giải, bí mật chuyện lương tâm cá nhân… hay “được nói không” tức là từ chối nói sự thật khi gây phương hại đến đức ái… Tuy nhiên, cần thú nhận rằng vẫn có không ít trường hợp “nói không được”, tức là không dám nói sự thật vì những nguyên cớ thiếu trong sáng và thậm chí là mờ ám, xấu xa. Chúa Kitô đã tự xưng Người chính là Sự Thật (x.Ga 14, 6). Và chúng ta đừng quên Người đã minh nhiên khẳng định: “Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ thì Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời” (Mt 10, 32-33).
Ngoại trừ Mẹ Maria, chúng ta, ai ai cũng dẫy đầy lầm lỗi với kiếp người “đa thọ đa nhục”. Một trong những chiêu bài của thần dữ và những người xấu, những thế lực đen tối, để kìm giữ con người trong sự nô lệ, đó là gieo rắc nỗi sợ hãi bằng nhiều hình thức. Một vài hình thức thông dụng chúng thường dùng đó là trấn áp, kết án, loại trừ… Nếu như chúng ta tích cực cộng tác với ơn Chúa dệt xây một môi sinh ắp đầy tình khoan dung, sự tha thứ, ắp đầy tình yêu thương đón nhận nhau, thì chắc chắn ta đã giúp cho tha nhân và cả chính bản thân mình thêm can đảm sống trong sự thật, đón nhận sự thật và loan báo sự thật. Chính lúc này vương quốc Nước Trời, vương quốc Tình yêu đang trị đến, một vương quốc không hề có bóng dáng của sự sợ hãi.
ĐỪNG SỢ
Chúa Nhật XII Thường Niên năm A: Mt 10, 26-33 - Lm. Thái Nguyên
Suy niệm
Bài đọc I trích sách tiên tri Giêrêmia cho chúng ta biết: vì rao giảng sứ điệp của Thiên Chúa cho dân và vì thẳn thắng cảnh cáo dân về tội lỗi của họ sẽ bị Thiên Chúa trừng phạt, mà tiên tri Giêrêmia đã bị dân thù ghét, khinh khi, nhạo báng, và tìm cách hãm hại. Nhưng Thiên Chúa hằng ở bên ông “như một trang chiến sĩ oai hùng” (Gr 20, 11). Nhờ thế, ông tin tưởng cầu nguyện và ca tụng Thiên Chúa. Đặc biệt, ông can đảm tiếp tục sứ mạng mà Thiên Chúa giao phó cho ông.
Đời con người bị nhiều thứ bủa vây, đặc biệt là nỗi “sợ”. Nỗi sợ như gắn liền với sự mong manh của phận người: sợ đau khổ, sợ thử thách, sợ thất bại, sợ bệnh tật, sợ thiếu thốn và nhất là sợ chết… Càng văn minh dường như càng có nhiều đe dọa, khiến con người càng sợ hơn. Nỗi sợ làm ta mất tự do, mất bình an, mất vui… Riêng người môn đệ Đức Giêsu cũng sợ bị chống báng, sợ bách hại và giết chết. Thấu hiểu điều đó nên trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu khuyên các môn đệ: “Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn... Anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ”.
Thật ra, không thể nào tránh hết được mọi nỗi lo sợ trong cuộc đời. Khi bảo “anh em đừng sợ” Chúa Giêsu muốn chúng ta đừng để cảm xúc sợ hãi làm tê liệt đời sống mình. “Đừng sợ” nghĩa là bình tĩnh ngay trong mọi biến động; “Đừng sợ” nghĩa là phải can đảm đối diện với đau khổ hay sự chết, bởi vì Thiên Chúa luôn yêu thương quan phòng và chăm sóc chúng ta, vì “ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi” (Mt 10, 29). Phần chúng ta “Hãy ký thác đường đời cho Chúa và tin tưởng vào Người.” (Tv 37, 5). Thánh Phêrô mạnh mẽ khuyên ta: “Mọi âu lo, hãy trút cả cho Người, vì Người chăm sóc anh em.” (1Pr 5, 7). Buông xả cho Chúa mọi sự, ta sẽ cảm thấy rất thơ thới.
Lời căn dặn “Đừng sợ” của Chúa Giêsu đã trở thành sức mạnh cho Giáo Hội. Hai mươi thế kỷ sau, trong giây phút đầu tiên đăng quang ngôi Giáo Hoàng, Đức Gioan Phaolô II đã lập lại lời Thầy Chí Thánh: “Đừng sợ! Hãy mở cửa lòng đón Đức Kitô”. Trong suốt triều đại giáo hoàng của mình, ngài đã không ngừng kêu gọi Hội Thánh và mọi người trên thế giới đừng sợ. “Đừng sợ” ở đây vượt trên ý nghĩa thông thường, đó là sự bất khuất, không nao núng trước bạo lực, bạo quyền. “Đừng sợ” là thái độ vượt thắng sự thủ thế, co lại trên chính mình, không dám mở ra đón lấy sự cao cả, siêu việt, linh thánh của Tin Mừng. Cũng đừng sợ sống yêu thương trong thế giới còn đầy lòng thù hận, vì sự thù hận nào cũng sẽ bị vô hiệu hóa và bị cảm hóa bởi yêu thương.
Trong đại hội giới trẻ thế giới tổ chức tại Panama vào tháng 1/2019, khi suy tư về những lời của Sứ Thần Gabriel nói với Đức Maria “Đừng sợ!”, Đức Giáo Hoàng Phanxicô kêu gọi giới trẻ hãy nêu đích danh những nỗi sợ của các bạn. Ngài cho thấy có nhiều bạn trẻ đang vẫn tiếp tục chỉnh sửa (photoshop) hình ảnh của họ hoặc ẩn núp sau những căn tính giả tạo, trong một nỗ lực để làm cho phù hợp với những tiêu chuẩn giả tạo và không thể đạt tới được. Sự không chắc chắn của thị trường lao động, một cảm thức về sự thiếu thốn và thiếu sự an toàn về cảm xúc là những nỗi sợ đang tiêm nhiễm người trẻ.
Kinh Thánh cho ta thấy Abraham, Giacop, Môsê, Phêrô, các tông đồ và ngay cả Chúa Giêsu cũng đã kinh qua sự sợ hãi và nỗi khổ. Những người có chí khí, một khi đã chọn cho đời mình một lý tưởng để phụng sự, thì đương nhiên dám đánh đổi mọi sự, và chấp nhận mọi thứ. Đời sống thánh Phaolô đã minh chứng như thế. Ngài đã hùng hồn tuyên bố:“Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Đức Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ, gươm giáo? Như có lời chép : Chính vì Ngài mà mỗi ngày chúng con bị giết, bị coi như bầy cừu để sát sinh. Nhưng trong mọi thử thách ấy, chúng ta toàn thắng nhờ Đấng đã yêu mến chúng ta.” (Rm 8, 35-37).
Đức Thánh Cha Phanxicô cho thấy, cụm từ “đừng sợ” được lặp lại 365 lần trong Kinh Thánh,“như thể nói cho chúng ta rằng, Chúa muốn giải thoát chúng ta khỏi sự sợ hãi mỗi ngày trong năm”. Ngày nào có khó khăn gian nan của ngày đó, nhưng hãy tin rằng Chúa luôn ở với ta, người đời chẳng làm gì ta được. Hãy phó thác mạng sống cho Ngài.
Cuối cùng, sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy can đảm sống cuộc đời mình cho Chúa (x. Mt 10, 32-33); hãy mạnh dạn dấn thân thi hành sứ vụ Kitô hữu, đồng thời đón nhận mọi thử thách trong cuộc đời, như một điều kiện cần thiết để đạt tới sự sống muôn đời.
Cầu nguyện
Lạy Chúa!
Con lần lữa trên đường về phía trước,
muốn tiến bước nhưng lại nhiều nghi ngại,
sợ phải chông gai sợ phải nhọc nhằn,
vậy nên con vẫn thường hay né tránh,
tìm cách này cách khác để đi quanh.
Con cứ phải lên đường và cất bước,
nếu không bước chẳng tới được bến bờ,
sẽ đau buồn khốn khổ vì dang dở,
nên con đừng than thở và lo sợ,
đừng ngại ngần với thái độ ngu ngơ.
Con tin Chúa có mặt trong mọi lúc,
nên bình tâm vững chí không lo gì,
hoàn cảnh nào con cũng chẳng bơ vơ,
miễn sao con đừng có những nghi ngờ,
đừng để tim ơ hờ xa vắng Chúa.
Cuộc đời là tiến bước về phía trước,
chứ không phải là chốn để nghỉ ngơi,
càng không phải là nơi để hưởng thụ,
hay là chỗ để tranh giành vui thú,
nhưng chiến đấu để chiến thắng ba thù.
Chúa mong con tiến bước về phía trước,
mang cho đời những mơ ước đẹp tươi.
đừng để mình bị lối sống ươn lười,
hay những thứ đam mê làm cản trở,
đừng ngồi đó để mà chờ sung rụng,
hên xui may rủi rất mịt mùng.
Xin cho con tin Chúa vẫn đi cùng,
cho dù rằng sẽ có những phong ba,
nhưng con quyết luôn an lòng vững dạ,
hoàn tất cuộc hành trình về với Cha. Amen.