TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật -Lễ Thánh Gia Thất -Năm C

Còn Chúa Giêsu thì tiến tới trong sự khôn ngoan (Lc 2, 41-52).
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Chúa Nhật XII Thường Niên -Năm B

16/06/2024 11:45:08 |   780

Chúa Nhật XII Thường Niên -Năm B

cn 12 TNb

Mc 4,35-41


BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XII Thường Niên -Năm B


Dẫn vào thánh lễ
Anh chị em thân mến! Tin Mừng Chúa Nhật XII quanh năm hôm nay, cho chúng ta thấy Chúa Giêsu quả là Thiên Chúa, Người đã quát gió lộng, bão tố trên biển khơi đang gầm thét đẩy xô phải im lặng, khiến các môn đệ kinh ngạc “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người”.
Người là Đấng mà Thánh Phaolô Tông Đồ rao giảng rằng: một người đã chết vì mọi người, rằng Đức Kitô đã chết thay cho mọi người chúng ta, là những kẻ đã chết do tội lỗi. Thiên Chúa yêu thương thế gian như thế, nhưhg chúng ta lại không nhận ra tình yêu của Ngài dành cho chúng ta, nên vẫn cứ tiếp tục sai phạm.
Giờ đây trước khi cử hành Thánh lễ, chúng ta hãy cúi đầu thống hốì vì những tội lỗi đã phạm đến Chúa và anh chị em.

Ca nhập lễ
Chúa là mãnh lực của dân Người, là chiến luỹ bảo vệ mạng sống người Chúa đã xức dầu. Lạy Chúa là phần rỗi tôi, xin cứu sống dân Chúa, và chúc phúc cho phần gia nghiệp Chúa, xin hãy chăn dắt họ đến muôn đời.

Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, xin cho chúng con hằng trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, Chúa sẽ chẳng bỏ rơi bao giờ. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: G 38, 1. 8-11
“Sóng cồn của ngươi phải dừng lại đây”.
Trích sách Gióp.
Bấy giờ từ cơn gió lốc, Chúa đáp lời Gióp rằng: “Khi nước chảy mạnh vỡ bờ như sinh ra bởi lòng mẹ, ai đã lấy cửa mà ngăn lại, lúc Ta lấy mây làm áo che nó, và lấy u tối che phủ nó như khăn bọc con trẻ? Ta đã vạch biên giới chung quanh nó, đã đặt khung cửa và then chốt mà phán rằng: “Ngươi chảy đến đây mà thôi, không được chảy xa nữa và vỗ sóng ba đào cũng phải dừng tại đây”.
Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 106, 23-24. 25-26. 28-29. 30-31
Ðáp: Hãy tán tạ Chúa, bởi đức từ bi Người còn muôn thuở (c. 1).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: Những người xuống tàu vượt biển ra khơi, làm nghề thương mại trên nơi nước cả, họ đã nhìn thấy những kỳ công của Chúa, và những việc huyền diệu của Người ở chỗ thâm uyên.
Xướng: Chúa lên tiếng, và Người đã khiến phong ba nổi dậy, Người đã khiến cho sóng biển dâng cao. Những người đó lên tới trời xanh, xuống lòng biển thẳm, tâm hồn họ bủn rủn trong cảnh gian nguy. 
Xướng: Họ đã kêu cầu Chúa trong cơn khốn khó, và Người đã giải thoát họ khỏi chỗ lo âu. Người biến đổi phong ba thành gió thổi hiu hiu, và bao làn sóng biển đều im lặng. 
Xướng: Họ mừng vui vì thấy sóng biển yên, và Chúa đã đưa họ cập bến ước mong. Những người đó hãy cảm ơn Chúa vì lòng nhân hậu, và những điều kỳ diệu của Người đối với con người ta!

Bài Ðọc II: 2 Cr 5, 14-17
“Ðây mọi cái mới đã được tạo dựng”.
Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, lòng mến của Ðức Kitô thúc bách chúng ta; chúng ta xác tín điều này là một người đã chết vì mọi người, vậy mọi người đều đã chết. Và Ðức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống, thì không còn sống cho chính mình nữa, mà là sống cho Ðấng đã chết và sống lại vì họ.
Vì thế, từ nay chúng ta không còn biết ai theo xác thịt nữa. Mặc dù nếu chúng ta đã biết Ðức Kitô theo xác thịt, thì giờ đây chúng ta không còn biết như thế nữa. Vậy nếu ai đã trở nên một tạo vật mới trong Ðức Kitô, thì những gì cũ đã qua rồi, vì đây mọi sự đều được trở nên mới.
Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 1, 14 và 12b
Alleluia, alleluia! – Ngôi Lời đã làm người và đã ở giữa chúng ta. Những ai tiếp rước Người, thì Người ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa. – Alleluia.

Phúc Âm: Mc 4, 35-40
“Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”
Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tín hữu
Chủ tếAnh chị em thân mến! Thiên Chúa đã dùng quyền năng giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi và sự chết, để chúng ta được sống trong tình thương quan phòng của Chúa, được sống gắn bó với Ngài. Chúng ta hãy dâng lên Chúa những ước nguyện chân thành.
1. “Sóng vỗ ba đào phải dừng tại đây” Xin Chúa cho các vị Chủ chăn, đặt niềm tin sâu sắc vào sự hiện diện kịp thời của Chúa trước những phong ba bão tố xông đánh Hội Thánh, để các ngài đủ can đảm thi hành sứ vụ Chúa trao ban.
2. “Lòng mến của Đức Kỉtô thúc bách chúng ta”.- Xin cho các tu sĩ nam nữ, các tông đồ giáo dân biết hi sinh vì tình yêu Chúa Kitô mà dấn thân phục vụ tha nhân và các linh hồn.
3. “Hãy im đi, hãy lặng đi” – Xin cho các gia đình công giáo chạy đến lòng thương xót Chúa, để Người giải hòa mọi bất ổn, bất đồng trong gia đình, hầu an vui sống dưới sự che chở của Người.
4. “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” – Xin cho những người đang gặp khổ đau trong giáo xứ chúng ta nhờ đức tin hướng dẫn, lướt thắng mọi sợ hãi trước bất cứ nghịch cảnh nào, vì biết rằng Chúa thử thách rồi Ngài lại cứu gỡ.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu Kitô, xin củng cố đức tin cho chúng con, để mặc dù với cảm quan nhân loại, chúng con thây như Chúa đang ngủ khi thuyền đời chúng con lâm cơn bão tố chúng con vẫn biết hướng nhìn về Chúa bằng ánh mắt tin yêu, xác tín rằng Chúa vẫn luồn đồng hành với chúng con, Chúa hằng sông và hiển trị muôn đời.

Lời nguyện tiến lễ
Lạy Thiên Chúa từ bi, chúng con hiến dâng những lễ vật này để tạ tội và ngợi khen Chúa; cúi xin Chúa vui lòng chấp nhận, và dùng của lễ này mà thanh tẩy chúng con, hầu chúng con có thể dâng lên những tâm tình làm đẹp lòng Chúa. Chúng con cầu xin…

Ca hiệp lễ
Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã cho chúng con rước Mình và Máu Con Chúa để đổi mới chúng con, xin cho chúng con được chắn chắn hưởng ơn cứu độ, nhờ mầu nhiệm cử hành trong thánh lễ này. Chúng con cầu xin…Lạy Chúa, muôn loài để mắt cậy trông vào Chúa, và Chúa ban lương thực cho chúng đúng theo giờ.
Hoặc đọc:
Chúa phán: “Ta là mục tử tốt lành, và Ta thí mạng sống Ta vì các chiên Ta”.

Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã cho chúng con rước Mình và Máu Con Chúa để đổi mới chúng con, xin cho chúng con được chắn chắn hưởng ơn cứu độ, nhờ mầu nhiệm cử hành trong thánh lễ này. Chúng con cầu xin…

Suy niệm

SANG BỜ BÊN KIA
“Chúng ta sang bờ bên kia đi!” (Mc 4,35-41) 


Suy niệm: Khung cảnh diễn ra tại Biển Hồ, lúc này trời đã xế chiều. Sau một ngày được nghe Lời Chúa, các môn đệ nhận được lệnh “sang bờ bên kia.” Quả là một thách đố lớn lao, bởi đêm dần buông, lại phải vượt biển, giữa lúc cơn giông tố sắp ập tới. Thật vậy, các ông đã phải chống chọi với trận cuồng phong “thừa chết thiếu sống.” Đang khi ấy, Thầy Giê-su lại “đang ở đàng lái, dựa đầu vào chiếc gối mà ngủ.” Cũng may, cuối cùng, các ông cũng nhớ để đánh thức Thầy dậy. Lúc này, biển lặng, nhưng các ông lại đối diện với sự chất vấn: “Sao nhát thế? Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?

Mời bạn: Các môn đệ và chúng ta (Giáo hội) được mời gọi “sang bờ bên kia”, là bờ sự sống của Thiên Chúa. Đôi khi, cũng như các môn đệ, chúng ta quên rằng, Thầy Giê-su đang ở đàng lái, Thầy vẫn luôn ở với chúng ta và cùng chúng ta “vượt qua” cơn giông tố của phận người, của cuộc đời. Đôi khi chúng ta tưởng rằng Chúa chẳng quan tâm, chăm sóc, đoái hoài đến những khó khăn, vất vả, hoàn cảnh khốn cùng của mình. Những cơn “bão tố” này vạch trần những yếu đuối, sự thiếu tin tưởng, cũng như tổn thương của ta. Nhưng Thầy Giê-su đã “vượt qua” cái chết để đưa ta vào cõi sống, Ngài luôn mời gọi ta “sang bờ bên kia,” bờ của Thiên Chúa.

Sống Lời Chúa: Khi cầu nguyện, bạn thưa với Chúa những khốn khó của bạn, và xin Người dẫn bạn “sang bờ bên kia.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, lúc Chúa mời gọi chúng con sang bờ bên kia, là lúc Chúa bảo đảm với chúng con về sự hiện diện của Chúa. Xin cho mọi giông tố trong đời sống không làm chúng con nhát đảm, mất niềm tin, nhưng luôn tín thác vào lời Chúa: “Các con đừng sợ! Thầy đã thắng thế gian.” Amen.

Ngày 23: Lạy Thánh Tâm Chúa Giêsu! Satan sẽ luôn tìm cách lật tẩy, vạch trần, tố cáo, bởi vì, nó là kẻ ngày đêm tố cáo chúng con trước tòa Chúa. Nếu Chúa không che giấu tội lỗi của chúng con, không ai trong chúng con dám ngẩng đầu nhìn thiên hạ, vì có nhiều khoảng tối trong cuộc đời, mà nếu bị vạch trần, tố cáo, chúng con sẽ mất hết tự tin, và không còn can đảm để sống… Chúa đã gánh lấy hết tội lỗi của chúng con và chôn vùi chúng vào trong mộ đá cách âm thầm, vội vã. Xin cho chúng con biết chôn sâu: những hiểu lầm, nghi kỵ, và khuyết điểm của nhau, để tất cả chúng con đều được cùng chết với Chúa và sống lại với Chúa. Amen.
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB

Sóng gió

Con thuyền của các môn đệ trong bài Tin Mừng sáng hôm nay chính là hình ảnh cuộc đời chúng ta. Thực vậy, cuộc đời chúng ta với bao nhiêu phong ba bão táp, đó là những thất bại của bản thân, những khó khăn của cuộc sống, của xã hội, những khổ đau của những người xunh quanh, làm cho chúng ta nhiều lúc chán nản tuyệt vọng.

Tại sao lại có những sóng gió trong cuộc đời? Phải chăng Thiên Chúa đã bỏ rơi chúng ta? Có người cho rằng chính Thiên Chúa thử thách để rèn luyện và củng cố niềm tin nơi chúng ta. Có người lại cho rằng do trình độ hạn chế của con người trước sức mạnh của thiên nhiên. Nhưng có lẽ nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là do cách đối xử của con người đối với con người trong cuộc sống.

Thực vậy, chính thái độ vô trách nhiệm của những người làm cha làm mẹ đã dẫn đến tình trạng tuổi trẻ lang thang, bụi đời. Chính sự ích kỷ tàn nhẫn của một số người đã tước đoạt đi những phương tiện sống và phẩm giá của những người khác.

Nghịch cảnh và sóng gió như vẫn tồn tại song song với số phận và lịch sử con người. Các môn đệ cũng như chúng ta phải đương đầu, phải đối phó với cuồng phong. Thế nhưng chúng ta sẽ tìm thấy niềm an ủi nơi Thiên Chúa bởi vì dưới bàn tay quyền năng và yêu thương của Ngài, sóng gió cũng phải khuất phục và sự bình an sẽ trở lại với chúng ta.

Sự dữ tuy tràn lan, nhưng ơn sủng của Ngài vẫn dư đầy, bởi vì Ngài luôn yêu thương chúng ta, Ngài không hề bỏ rơi con người. Bằng chứng là Đức Kitô đã đến, Ngài tìm mọi phương cách, thậm chí cả đến cái chết của mình để cho chúng ta thêm xác tín vào tình thương của Ngài. Một vị Thiên Chúa nhân lành như vậy, nhất định sẽ không bao giờ muốn cho con người phải đau khổ, nhất định Ngài sẽ cứu chúng ta.

Làm sao chúng ta có thể thất vọng và chán nản khi Ngài vẫn ở bên chúng ta và vẫn yêu thương chúng ta. Mặc dù ngày nay Thiên Chúa không còn trực tiếp làm phép lạ để truyền cho sóng gió phải yên lặng, nhưng Ngài dùng bàn tay của những người nhiệt tâm làm vơi giảm những nghịch cảnh, những bất công trong cuộc sống. Và cũng không ít những con người đang đấu tranh cho công bằng xã hội. Nhiều khi họ cũng đã phải trả giá cho những đấu tranh ấy bằng chính mạng sống của mình.

Còn chúng ta thì sao? Niềm tin vào một Thiên Chúa toàn năng và yêu thương lẽ nào lại để cho chúng ta phải buông xuôi và tuyệt vọng bởi vì Đức Kitô chính là niềm hy vọng, chính là sức sống trong cuộc đời chúng ta.

Suy niệm của ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt

THỬ THÁCH TRONG CUỘC ĐỜI

Trong đời ta gặp nhiều trường hợp giả vờ rất đáng yêu. Chẳng hạn bà mẹ trẻ giả vờ trốn đứa con nhỏ, để nó phải lo âu đi tìm. Và khi thấy nó đã lo âu đến độ tuyệt vọng, sắp khóc đến nơi, bấy giờ bà mẹ mới xuất hiện. Vừa thấy bà mẹ xuất hiện, đứa trẻ vui mừng khôn xiết. Và nó càng yêu mến, càng bám chặt lấy mẹ nó hơn nữa.

Chúa Giêsu cũng có nhiều lần giả vờ như thế. Lần giả vờ được minh nhiên ghi lại trong Tin Mừng là khi Người cùng hai môn đệ đi trên đường Emmaus. Khi đã đến nơi, Người giả vờ muốn đi xa hơn, làm cho các môn đệ phải tha thiết nài nỉ Người mới chịu ở lại. Khi Người ở lại, các môn đệ vui mừng khôn xiết. Và niềm vui lên đến tuyệt đỉnh khi các môn đệ nhận ra Người lúc bẻ bánh.

Hôm nay tuy Tin Mừng không minh nhiên ghi lại, nhưng ta có thể đoán biết Chúa Giêsu đang giả vờ. Vì sóng to gió lớn dập vùi làm cho thuyền chòng chành nghiêng ngả, nước tràn vào đến nỗi thuyền có nguy cơ bị chìm đắm, trong khi đó các tông đồ xôn xao chạy ngược chạy xuôi, hò hét nhau tìm cách tát nước ra. Giữa khung cảnh như thế, làm sao có thể nằm ngủ ngon lành được. Chỉ có thể là giả vờ. Việc giả vờ của Chúa phát xuất do tình yêu.

Vì yêu thương ta, Chúa muốn ta đáp lại tình yêu thương của Chúa. Đó là định luật thông thường trong tình yêu. Khi yêu ai cũng muốn được đáp trả. Chúa không đi ra ngoài định luật thông thường đó. Người tha thiết yêu ta. Người mong ta yêu mến gắn bó với Người, nên đôi khi Người giả vờ lãng quên để ta nhớ mà chạy đến với Người, gắn bó với Người hơn. Như bà mẹ muốn đứa con tỏ ra cần đến mẹ, tha thiết đi tìm mẹ, hốt hoảng khi không thấy mẹ, Chúa cũng mong ta cần đến Chúa, tha thiết đi tìm Chúa và hốt hoảng lo âu khi thấy vắng bóng Chúa.

Vì yêu thương ta, Chúa muốn rèn luyện ta nên người. Để rèn luyện ta, Chúa gửi những thử thách tới. Cuộc đời ví như mặt biển cả mênh mông. Mỗi người là một con thuyền lênh đênh trên mặt nước. Sóng gió là những thử thách trong cuộc đời. Những thử thách Chúa gửi đến giúp ta trưởng thành ở ba phương diện.

Những thử thách giúp ta biết mình hơn. Bình thường ta nghĩ mình chẳng kém thua ai. Nhưng khi gặp thử thách mới biết mình thật yếu đuối. Thánh Phêrô thấy Chúa đi trên mặt nước thì tưởng mình cũng đi được. Nhưng chỉ được mấy bước đã chìm xuống. Các tông đồ là những bạn chài đã quen với sóng nước. Thế mà vẫn kinh hoảng trước bão tố. Đã chứng kiến biết bao phép lạ Chúa làm, nhưng khi gặp gió bão vẫn hoảng kinh. Thử thách giúp ta biết mình. Biết mình để thêm khôn ngoan, thêm trông cậy và nhất là để biết rèn luyện bản thân cho tiến bộ hơn.

Thử thách giúp ta biết yêu mến, cậy trông vào Chúa hơn. Có thử thách ta mới biết sức mình, biết có những việc ở ngoài tầm tay của mình, chẳng ai có thể giúp mình ngoài Chúa. Vì thế gặp nhiều thử thách giúp ta biết cậy trông phó thác vào Chúa hơn. Gặp thử thách ta mới biết chẳng ai yêu thương ta bằng Chúa. Chúa sẽ không để ta bị thử thách quá sức chịu đựng, nên ta sẽ biết yêu mến Chúa hơn.

Thử thách giúp đức tin vững mạnh. Chẳng có thử thách nào kéo dài mãi mãi. Chúa chỉ cho thử thách một thời gian. Rồi Chúa lại can thiệp để sóng yên biển lặng. Khi sóng yên biển lặng rồi, các môn đệ càng vững tin nơi Chúa hơn. Để từ nay các ngài không còn cuống quít lo sợ mỗi khi gặp gian nan nữa. Đời sống mỗi người chúng ta cũng thế. Ai càng gặp nhiều thử thách thì càng trở nên từng trải, vững vàng.

Đời sống không thể thiếu thử thách. Hãy biết rằng Chúa cho phép thử thách vì yêu thương ta, để rèn luyện ta nên người. Hơn nữa Chúa luôn ở bên ta. Vì thế ta hãy vững tin, hãy cậy trông phó thác và hãy biết tận dụng những khó khăn để đức tin thêm vững mạnh. Thử thách rồi sẽ qua đi. Nhưng cách ta phản ứng trước thử thách lại tồn tại và tạo thành giá trị đời ta. Ước gì mọi thử thách ta gặp trong đời đều biến thành cơ hội cho ta được thêm lòng, lòng cậy và lòng mến Chúa.

GỢI Ý CHIA SẺ

1) Tại sao Chúa cho ta bị thử thách? Thử thách có cần thiết không?

2) Thử thách giúp ta trưởng thành thế nào?

3) Ta phải sống thế nào trong thử thách để vượt lên trên thử thách?


TÔN KÍNH VÀ ÁI MỘ THÁNH DANH
(CHÚA NHẬT TUẦN 12 TN NĂM B)
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB


Qua Lời Tổng Nguyện của Chúa Nhật Tuần 12 Thường Niên, năm B này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin cho mình hằng biết trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, thì Chúa chẳng bỏ rơi bao giờ.

Trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì Chúa không ngừng đưa tay nâng đỡ những ai kính sợ Người, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Samuen quyển I cho thấy: Tuân lệnh Thiên Chúa, ông Samuen cho Đavít biết rằng ông đã được Thiên Chúa tuyển lựa. Sự lựa chọn này làm ta ngạc nhiên, vì Thiên Chúa thấy tận đáy lòng. Ta phù trợ một trang dũng sĩ, cất nhắc lên một người trẻ trong dân; Ta đã tìm ra nghĩa bộc Đavít, đã xức dầu thánh tấn phong người. Ta sẽ không ngừng đưa tay nâng đỡ.

Trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì Đấng Cứu Độ chúng ta, Đấng thật sự là Kitô, thì đã được xức dầu tấn phong bằng Thánh Thần, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, Linh Mục Phautinô Luxiphêranô nói: Khi làm người, Đức Giêsu đã được xức dầu bằng Thánh Thần và quyền năng. Do đó, chính Đức Giêsu, khi làm người, đã thật sự trở thành Đấng Kitô. Nhờ được xức dầu là Thánh Thần, Người đã trở thành Vua và Tư Tế đến muôn đời.

Trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì Chúa là Chúa Tể, cả vũ trụ này phải vâng theo mệnh lệnh của Người, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Gióp cho thấy: Chúa phán: Ngươi chỉ tới đây thôi, chứ không được tiến xa hơn nữa, đây là nơi các đợt sóng cao phải vỡ tan tành. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 106, vịnh gia cũng đã cho thấy: Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. Khi gặp bước ngặt nghèo, họ kêu lên cùng Chúa, Người đưa tay kéo họ ra khỏi cảnh gian truân. Đổi phong ba thành gió thoảng nhẹ nhàng, sóng đang gầm, bỗng đâu im tiếng. Trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, vì chúng ta được cứu độ là nhờ Danh của Đức Kitô, như trong bài đọc hai của Thánh Lễ, thánh Phaolô nói: Phàm ai ở trong Đức Kitô đều là thọ tạo mới. Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi.

Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người. Trong bài Tin Mừng, thánh Máccô tường thuật lại: Các ông sợ hãi kinh hoàng và nói với nhau: Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh? Đức Kitô là vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện, Danh của Người là Đấng Cứu Độ. Những ai kêu cầu Người, Người sẽ ra tay nâng đỡ: ý thức mình là bệnh nhân, chúng ta sẽ được Người chữa lành; tự nhận mình là tội nhân cần được thương xót, chúng ta sẽ được Người thương cứu độ. Những ai được Chúa cho khăng khít với Chúa, thì Chúa chẳng bỏ rơi bao giờ: Đấng Cứu Độ chúng ta: vừa là Vua, vừa là Tư Tế. Người được xức dầu không phải bằng dầu vật chất, mà bằng Thánh Thần. Xưa kia, trong dân Ítraen, các vua và các tư tế được phong làm vua hoặc làm tư tế do việc xức dầu bằng dầu vật chất, nhưng, không ai cùng một lúc mang hai chức vụ, mà mỗi người hoặc chỉ làm vua, hoặc chỉ làm tư tế thôi. Giữa muôn người, chỉ một mình Đức Kitô là thành toàn và có tất cả sự viên mãn. Người đã đến để kiện toàn chính Lề Luật. Người là vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người. Người là Chúa Tể, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh. Ước gì chúng ta luôn biết trọn niềm tôn kính và ái mộ Thánh Danh, để ta luôn được gìn giữ an toàn trong Danh Thánh của Người, cho dẫu, ngay lúc hiện tại, chúng ta đang phải đối mặt với những gian truân khốn khó của cuộc sống này. Ước gì được như thế!

 

Tin Mừng Chúa Nhật XII Thường Niên -Năm B

CN12TNb 2

Mc 4, 35-40
“Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
          
Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”

          
Ðó là lời Chúa.

Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật XII Thường Niên -Năm B
Tác giả: Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa
Giọng đọc: Thanh Tâm

 

 

CHẤT VẤN
(Chúa Nhật XII TN B) - Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột

Hai từ “chất vấn” xem ra ít gây thiện cảm hơn là các từ “hỏi” hay là “đặt vấn đề”. Dù là đặt vấn đề hay đặt câu hỏi hay chất vấn thì mục đích nhắm đều là để được sáng tỏ một vấn đề nào đó mà người chất vấn chưa nắm rõ hay chưa đồng thuận. Dĩ nhiên ở các xã hội độc tài, chuyên chế thì ít có ai dám to gan chất vấn người cầm quyền, vì sợ mang vạ vào thân. Lại có những thể chế muốn chứng tỏ rằng có sự dân chủ nên “cho phép” người ta chất vấn nhưng thực chất vẫn không muốn người bị trị có quyền chất vấn.

Nhân dịp mẹ Hội Thánh dọn cho đoàn tín hữu bài đọc thứ nhất và bài Tin Mừng trong Chúa Nhật XII thường niên B, xin đặt câu hỏi là chúng ta có được phép chất vấn Thiên Chúa không? Một trận cuồng phong trên biển cả xem ra là chuyện thường tình của thế giới tự nhiên. Thế nhưng, khi gió lớn, sóng to ập vào thuyền của tôi, thì đó không còn là chuyện bình thường. Những tai ương, hoạn nạn, dịch bệnh do thiên tai hay do nhân họa vẫn mãi là những sự dữ đối với những người trực tiếp hay gián tiếp gánh chịu. Chúng ta có quyền hỏi Thiên Chúa không hay chúng ta có nên đặt vấn đề không, nhất là những vấn đề liên quan đến sự dữ?
          
Trước vấn nạn sự dữ thì dường như không chỉ khó hiểu mà còn khó chấp nhận. Người làm sự lành mà phải gánh sự dữ thì vẫn có đó trước mắt chúng ta, không riêng gì mình ông Gióp thuở nào. Về vấn đề này, sách Gióp và Cựu ước nói chung, thường có câu trả lời rằng như chiếc bình sành không thể và không có quyền chất vấn người thợ gốm, thì con người trong kiếp thụ tạo hữu hạn không có quyền chất vấn Thiên Chúa, Đấng dựng nên vũ trụ vạn vật, dựng nên con người từ hư vô. Ông Gióp cuối cùng đã biết phận để rồi “lấy tay che miệng” (x.G 40,4) và “xin rút lại những gì đã nói” (x.G 42,6).

          
Tân ước lại cho chúng ta một cái nhìn có vẻ như ngược lại nhưng thực ra là bổ túc, là hoàn thiện cái nhìn của Cựu ước. Đến thế gian, Chúa Kitô không ngại ngần trước các vấn nạn người ta đặt ra. Người còn gợi ý để cho các môn đệ chất vấn bằng việc đặt câu hỏi trước. “Người ta bảo Con Người là ai?... Còn các con, các con bảo thầy là ai? (Mt 16,13). Các tông đồ, các môn đệ đã không ngại ngần “chất vấn” Thầy chí Thánh. “Thầy ơi, chúng ta chết mất, Thầy chẳng lo gì sao?” (Mc 4, 38). Chúa ơi, Chúa ở đâu khi con đang trong cảnh khốn cùng? Con biết Chúa không vui thích gì khi con người phải khổ, phải chết, thế mà sao cái khổ, cái chết vẫn mãi đe dọa chúng con? Sao con làm người trong cái hình hài này, ở một thời đại, một hoàn cảnh không chút gì thuận lợi? Tại sao những người độc tài, độc quyền, độc ác cứ mãi nhởn nhơ trong nhung lụa? Nhiều câu hỏi tại sao thỉnh thoảng lại đến mà như không có lời giải đáp, đúng hơn là khó làm thỏa lòng thỏa trí chúng ta.

          
Điểm tới của những lời chất vấn là lòng tin. “Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?” Dù như khiển trách, nhưng Chúa Giêsu đã biết các môn đệ vốn có lòng tin vào Người nhưng lòng tin ấy đang còn non yếu. Không tin vào Thầy thì cớ sao các ngài lại đánh thức Thầy dậy để xin cứu giúp. Đức tin không phải là một thực tại đã hoàn thành mà là một quá trình dấn thân. Niềm tin của Kitô hữu là tiến trình bước theo Đức Kitô. Tiến trình ấy không luôn trơn tru, thẳng tắp, kiểu thuận buồm xuôi gió. Có khi nó chững lại vì gặp vật cản, có khi chệch hướng, thậm chí có lúc bị giật lùi. Những câu hỏi, những lời chất vấn xuất hiện là một trong những động lực hay là cách thế để ta vượt qua vật cản, chỉnh hướng và tiến lên. Như thế, các câu hỏi hay những lời chất vấn trở thành một phương thế củng cố niềm tin, thanh luyện đức tin.

          
Ðức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI thời làm Hồng Y đã từng khẳng định: “Chúng ta đã học biết, đã sống, và đàng khác chúng ta đã thấy đức tin được xây dựng hết sức hoàn hảo và được hệ thống hoá quá đáng, tới độ người ta không còn dễ dàng đến được với đức tin nữa. Vậy tôi nghĩ rằng chúng ta cần một thứ cách mạng đức tin, theo một nghĩa phức hợp. Trước hết chúng ta cần đến một cuộc cách mạng này để có được lòng can đảm nói ngược lại với những xác tín tổng quát” (Muối cho đời – trang 42). Khi trên ngai giáo hoàng, mở đầu cho tập sách “Đức Giêsu thành Nagiarét”, ngài cũng thẳng thắn và sẵn sàng đón nhận những ý kiến “chống lại” những “tìm hiểu” của ngài về “diện mạo của Chúa” (x. Phần I - trang 31).

          
Chúa Kitô không ngần ngại trước những lời chất vấn của người Do Thái và các câu hỏi của các môn đệ, vì nhờ chúng mà căn tính và sứ mạng của Người ngày càng được tỏ bày, và qua đó đức tin của nhiều người được hình thành và vững mạnh. Quả thật, chẳng có ai dám to gan cho rằng mình đã nắm trọn chân lý hay đã vững vàng trong đức tin. Thế mà đã có lúc chúng lại ngại ngần và có khi lại sợ người đồng đạo, sợ người “ngoại đạo” chất vấn niềm tin của chúng ta. Cần thú nhận rằng chính chúng ta cũng rất ngại ngùng chất vấn niềm tin của mình, đúng hơn là đặt vấn đề về một vài nội hàm của đức tin vì sợ rằng sẽ có nguy cơ lạc đạo hay bị gán ghép là rối đạo. Trong tình bạn thì các câu hỏi hay những lời chất vấn là chuyện thường tình như lẽ đương nhiên. Chúng chỉ là bất thường trong mối quan hệ chủ tớ. Chúa Kitô đã khẳng định Người không muốn chúng ta làm người tôi tớ mà là bạn hữu (x.Ga 15,15).

          
Chúa Kitô mãi là dấu hỏi cho con người đến tận cùng lịch sử. Hiện nay, chúng ta chỉ thấy lờ mờ như trong gương, sau này chúng ta sẽ thấy Người như chính Người là. Người thế nào, chúng ta sẽ thấy như vậy (x.1Cor 13,12). Chính vì thế, vị trí, vai trò của những câu hỏi luôn còn đó. Và một trong những vai trò chính yếu của chúng là dẫn chúng ta đến với niềm tin. Mỗi khi chúng ta không còn biết đặt vấn đề thì rất có thể là chúng ta đang ở trong tình trạng “cuồng tín” hay là vô tín. Khi chúng ta ngần ngại tha nhân đặt vấn đề hay chúng ta thấy khó chịu khi tha nhân, khi người dưới quyền chất vấn chúng ta thì có lẽ chính chúng ta đang có vấn đề. Một trong những vấn đề thật khó chối cãi, đó là chúng ta chưa thực sự tin vào sự ngay chính của bản thân hay của công việc mình đang thực hiện. Và một điều khá chắc chắn nữa, đó là người ta cũng chưa tin vào chúng ta. Mong sao những lời sau đây của ngài Hồng Y J.Ratzinger mà nay là Đức Bênêđictô XVI có điều kiện thành hiện thực: “Chúng ta phải có can đảm đứng lên chống lại cái được coi như chuẩn mực cho con người vào cuối thế kỷ XX này, và tái khám phá đức tin nguyên tuyền” (Muối cho đời – trang 43).


Chúa Nhật tuần lễ thứ 12 thường niên -B
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô. (Mc 4, 35-40)

Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”.

 

Suy niệm Tin Mừng Chúa nhật XI Thường Niên -B
Tác giả: Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Giọng đọc: Nguyễn Trinh
Suy niệm

Mỗi sáng thức dậy, con người hít thở thật mạnh, thật sâu để đón nhận nguồn năng lượng mới cho một ngày sống, bên cạnh nguồn năng lượng tích cực, ẩn hiện những công việc cùng với những âu lo trong công việc và mọi sinh hoạt, trong những nỗi niềm đó có cả những nỗi sợ làm cho sức sống ngày mới như bị chững lại, bị xao động. Trong hành trình đức tin của người tín hữu cũng có những biến động, những âu lo như cuộc sống hàng ngày của mỗi người. Âu lo vì sự tục hóa của Giáo hội, âu lo vì những biến động trong xứ đạo, âu lo vì những con người dù phục vụ cho Chúa nhưng luôn mang tư tưởng của thế gian. Những âu lo đó phần nào tác động đến niềm tin của mỗi tín hữu, Thiên Chúa còn hiện diện trong Giáo hội nữa không, Thánh Thần Ngôi Ba còn hoạt động giữa các xứ đạo, giữa các cộng đoàn nữa không, thế thì tại sao Ngài lại để xảy ra những câu chuyện, những biến cố đầy u ám thế. Đó là những tâm tình Mẹ Giáo hội gợi nhắc để mỗi tín hữu suy nghĩ trong tuần lễ thứ 12 thường niên này.

Đọc lại câu chuyện của ông Giop trong Cựu ước, nhiều người cứ băn khoăn tự hỏi tại sao ông ta là một người sống đẹp lòng Thiên Chúa, thế mà cứ long đong lận đận thế, nhưng dừng lại đôi phút bên lề cuộc sống, người đọc sẽ nhận ra bóng hình Thiên Chúa luôn ở giữa gia đình ông ấy: “Bấy giờ từ cơn gió lốc, Chúa đáp lời Gióp rằng: “Khi nước chảy mạnh vỡ bờ như sinh ra bởi lòng mẹ, ai đã lấy cửa mà ngăn lại, lúc Ta lấy mây làm áo che nó, và lấy u tối che phủ nó như khăn bọc con trẻ? Ta đã vạch biên giới chung quanh nó, đã đặt khung cửa và then chốt mà phán rằng: “Ngươi chảy đến đây mà thôi, không được chảy xa nữa và vỗ sóng ba đào cũng phải dừng tại đây”. Trên đây là lời Thiên Chúa chất vấn những người bạn của ông Giop, niềm tin của họ còn mong manh nên chưa thể nhận ra bóng hình Thiên Chúa trong biến cố của gia đình người bạn, hơn nữa, họ còn trách móch Thiên Chúa thiếu sự quảng đại, thiếu tình thương. Chương trình yêu thương của Thiên Chúa không nhỏ bé hẹp hòi như của con người đâu, vì thế, hãy tin và phó thác, con người sẽ ngụp lặn trong sự bình an.

Trước cái chết của Đức Giêsu, thánh Phaolô vẫn trăn trở, tại sao Ngài lại hành động thế, mãi cho đến lúc thánh nhân bước vào quỹ đạo tình yêu của Đức Giêsu phục sinh, ngài mới cảm nhận được chiều sâu của tình yêu thế nào, vì thế, trong lá thư gởi con cái thành Corintho, ngài đã nhắc lại cho họ, Con Thiên Chúa chấp nhận cái chết vì yêu con người, do đó, con người cần đáp lại tình yêu đó bằng niềm tin trong sự phó thác: “Anh em thân mến, lòng mến của Ðức Kitô thúc bách chúng ta; chúng ta xác tín điều này là một người đã chết vì mọi người, vậy mọi người đều đã chết. Và Ðức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống, thì không còn sống cho chính mình nữa, mà là sống cho Ðấng đã chết và sống lại vì họ”. Sống cho Đức Kitô là tin vào sự hiện diện của Ngài trong cuộc đời và con người của mình, hãy để cho Ngài hướng dẫn đời mình, hãy để cho Ngài lớn lên trong mọi công việc, mọi sinh hoạt của mình. Đó là những lời chứng sống động về tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa.

Sự mong manh của con người luôn là một yếu điểm, vì thế, họ luôn tìm cách che giấu sự yếu đuối đó để trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng có những khoảng lặng, sự họ phải chấp nhận sự thật, dù nó phũ phàng. Đứng trước những biến động của cuộc sống, người tín hữu cũng có những phút giây hoảng sợ, âu lo, ngày mai tôi còn sống nữa không, niềm tin của tôi đang lớn dần hay đang bị mai một, Thiên Chúa còn hiện diện giữa gia đình Giáo hội, trong cộng đoàn và trong tâm hồn tôi nữa không? Bao vấn nạn, âu lo cứ xô đẩy họ giữa dòng chảy cuộc đời: “khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Sóng gió, bão táp được ghi lại trong Kinh thánh, là hình ảnh những khó khăn, những biến động và cả những nỗi sợ đang xâm nhập tâm hồn con người. Gió thổi mạnh, nước tràn vào, khó khăn ập đến, cô đơn giữa dòng đời, lúc đó, ai sẽ giúp tôi, ai sẽ bảo vệ tôi và ai sẽ là điểm tựa tinh thần cho tôi, những cảm xúc, những trăn trở đó luôn ẩn hiện trong suy nghĩ, trong hành trình đức tin của người tín hữu. Thế thì Thiên Chúa là ai trong đời bạn, Ngài có ảnh hưởng gì đến cuộc đời của bạn, Ngài có hiện diện trong cuộc đời của bạn nữa không?

Đứng trước những biến động trong mọi sinh hoạt của Giáo hội, đặc biệt là các phẩm trật, không thiếu những người con đã thốt lên, Thiên Chúa đã bỏ rơi Giáo hội, Thiên Chúa có thực sự hiện diện trong Giáo hội nữa không? Chính lúc con người đưa ra những vấn nạn đó, là lúc họ cho thấy niềm tin của họ đang có vấn đề, có phải chưa bám rễ sâu trong tâm hồn, có phải vì văn hóa đám đông nên họ để cho niềm tin của mình bị lệch lạc, có phải vì chưa cảm nghiệm được tình yêu Thiên Chúa dành cho cuộc đời mình, nên họ đã suy nghĩ như các Tông đồ xưa trên chiếc thuyền nhỏ. Thiên Chúa vẫn mãi ở bên cạnh con người, Ngài không bao giờ lừa dối con người khi Ngài nói: Ta sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế. Vậy thì con người cần phải suy nghĩ lại về niềm tin của mình, yêu chưa đủ, tin chưa tới, sống chưa chân thành và khiêm tốn đủ, nên các ông cứ đợi chờ những dấu lạ, đợi chờ sự vinh quang kiểu thế gian mà Thầy sẽ đem tới, vì thế, khi đối diện với một chút khó khăn, các ông đã sợ hãi, hét toáng lên vì nghĩ rằng Thầy bỏ rơi mình. Và đó cũng là tâm trạng của con cái Giáo hội hiện nay, quan trọng là chúng ta có đôi mắt đức tin thế nào để đọc những dấu chỉ, những lời nhắc và những giáo huấn của Thiên Chúa đang nhờ con người gởi đến cho con cái Ngài.

Sự băng hoại đạo đức gia đình, sự đổ vỡ trong hôn nhân Công giáo đang đến hồi báo động, người ta bảo là do xã hội thực dụng quá, ở với nhau không được thì chia tay, sống với nhau khó khăn thì giải thoát cho nhau, hành hạ nhau làm gì, đó là những suy nghĩ thực dụng của con người thời nay, trong đó có cả các Kitô hữu. Vậy hôn nhân Công giáo là một bí tích do Thiên Chúa thiết lập, hay chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân, do con người tự nguyện ký kết với nhau theo sau những điều khoản ràng buộc? Rảo quanh một vòng thăm các gia đình trẻ Công giáo, sẽ bắt gặp không ít trong các bàn ăn gia đình, không có chiếc ghế nào dành cho Thiên Chúa giữa tổ ấm đó. Nếu từ bàn ăn không có sự ưu ái cho Thiên Chúa, thì trong mọi xung đột, mọi bất hòa, Thiên Chúa đâu được mời tới để giải hòa, để góp lời khuyên và để tha thứ cho nhau. Khi Thiên Chúa không còn là vị thầy cùng là người bạn cho các gia đình, bao nỗi sợ hãi sẽ ngập tràn trong gia đình, từ tương quan vợ chồng, còn sự tha thứ, cảm thông và chia sẻ cần thiết nữa không, đến việc giáo dục con cái, họ mượn đồng tiền để giao khoán con cái cho xã hội, cho nhà thờ và người hữu trách, Thiên Chúa đâu còn là điểm tựa tinh thần, đâu còn là người thầy hướng dẫn họ chăm sóc và giáo dục con cái nữa. Sợ hãi gia đình tan vỡ, sợ hãi con cái bỏ nhà đi hoang, sợ hãi mọi thứ ập vào gia đình, và bao nỗi sợ khác, tất cả chỉ vì niềm tin chưa đủ lớn, chưa đủ trưởng thành và chưa có chiều sâu.

Lạy Chúa, sống giữa thế gian với bao nhiêu sóng to gió lớn, cuộc đời chúng con đầy thăng trầm, có thể niềm tin của chúng con đang thiếu một chút quảng đại, một chút khiêm tốn và một chút xác tín, xin Chúa ban cho chúng con đủ ơn của Ngài, để trước mọi biến cố, mọi trách nhiệm, chúng con chu toàn trong niềm tin và lòng mến. Trong đời phục vụ của chúng con cũng không thiếu sóng gió với những lời dèm pha, những lời chói tai, vì sự ích kỷ và nhỏ nhen của phận người, xin Chúa giúp con biết trông cậy vào sức mạnh của tình yêu, để con vượt qua những sóng gió biển đời trong niềm tin yêu và phó thác. Xin Chúa gia tăng niềm tin cho chúng con. Amen.

 

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây