Chúa Nhật XIII Thường Niên – Năm B
Mc 5,21-43
BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XIII Thường Niên – Năm B
Dẫn vào thánh lễ
Anh chị em thân mến! Ngay từ khởi thủy Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Ngài, Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, nhưng vì ác quỉ ghen tương nên sự chết đã vào thế gian. Sau này Đức Giêsu Kitô, con Thiên Chúa, tuy giầu sang, Người đã mang thân phận nghèo khó, đến ở với loài người để cứu con người khỏi tội lỗi, và nhất là hòa nhập với con người đau khổ để cảm thông. Vì thế, bài Tin Mừng của Chúa Nhật hôm nay cho chúng ta thấy, Chúa Giêsu đi khắp nơi để loan báo Tin Mừng, để chữa lành bệnh tật, cứu con người khỏi xiềng xích của Satan trói buộc, điển hình là người đàn bà băng huyết hôm nay suốt mười hai năm trời, sống trong khổ sở về thân xác và tinh thần, cũng như con gái ông Giairô. Để cảm tạ tình yêu vô biên của Thiên Chúa, chúng ta sốt sáng tham dự Thánh Lễ trong tâm tình thống hối ăn năn.
Ca nhập lễ
Hết thảy chư dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa với tiếng reo vui.
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, Chúa đã dủ lòng thương nhận chúng con làm nghĩa tử để chúng con trở thành con cái ánh sáng; xin đừng để chúng con sa vào cảnh tối tăm lầm lạc nhưng gìn giữ chúng con luôn rạng ngời ánh sáng chân lý Chúa. Chúng con cầu xin…
Bài Ðọc I: Kn 1, 13-15; 2, 23-25
“Bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian”.
Trích sách Khôn Ngoan.
Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui mừng khi người sống phải chết. Người tác thành mọi sự cho có. Người tạo dựng mọi sự trên mặt đất đều lành mạnh, chúng không có nọc độc sự chết, và không có địa ngục ở trần gian.
Vì chưng, công chính thì vĩnh cửu và bất tử. Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa, để sống vĩnh viễn. Nhưng bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ nào thuộc về nó thì bắt chước nó.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 29, 2 và 4. 5-6. 11-12a và 13b
Ðáp: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con (c. 2a).
Xướng: Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con, và không để quân thù hoan hỉ về con. Lạy Chúa, Chúa đã đưa linh hồn con thoát xa âm phủ; Ngài đã cứu con khỏi số người đang bước xuống mồ.
Xướng: Các tín đồ của Chúa, hãy đàn ca mừng Ngài, và hãy cảm tạ thánh danh Ngài. Vì cơn giận của Ngài chỉ lâu trong giây phút, nhưng lòng nhân hậu của Ngài vẫn có suốt đời.
Xướng: Lạy Chúa, xin nhậm lời và xót thương con. Lạy Chúa, xin Ngài gia ân cứu giúp con. Chúa đã biến đổi lời than khóc thành khúc nhạc cho con; Lạy Chúa là Thiên Chúa của con, con sẽ tán tụng Chúa tới muôn đời.
Bài Ðọc II: 2 Cr 8, 7. 9. 13-15
“Sự dư thừa của anh em bù đắp lại sự thiếu thốn của những anh em nghèo khó”.
Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, cũng như anh em vượt trổi về mọi mặt: về lòng tin, về hùng biện, về sự hiểu biết, về mọi hình thức nhiệt thành, cũng như về lòng bác ái của anh em, thì anh em cũng phải vượt trổi trong việc phúc đức này.
Vì anh em biết lòng quảng đại của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta: mặc dù giàu sang, Người đã nên thân phận nghèo khó, để nhờ việc nghèo khó của Người, anh em nên giàu có. Nhưng không lẽ để cho kẻ khác được thư thái, mà anh em phải túng thiếu, nhưng phải làm sao cho đồng đều. Trong hoàn cảnh hiện tại, sự dư giả của anh em bù đắp lại chỗ thiếu thốn của họ, để sự dư giả của họ bù đắp lại sự thiếu thốn của anh em, hầu có sự đồng đều như lời đã chép rằng: “Kẻ được nhiều, thì cũng không dư; mà kẻ có ít, cũng không thiếu”.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 6, 64b và 69b
Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, lời Chúa là thần trí và là sự sống; Chúa có những lời ban sự sống đời đời. – Alleluia.
Phúc Âm: Mc 5, 21-43
“Hỡi em bé, Ta bảo em hãy chỗi dậy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi ‘Ai chạm đến Ta?’!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.}
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.
Ðó là lời Chúa.
Lời nguyện tín hữu
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Để xứng đáng là những người được Chúa cứu chuộc và được tham dự vào hạnh phúc vĩnh cửu với Con Chúa, chúng ta cùng dâng lời cầu nguyện, xin Chúa gìn giữ chúng ta luôn sống trong tình trạng ân sủng:
1. “Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa” – Xin cho các vị Mục tử theo gương Chúa Kitô nhân từ, mà ân cần đón tiếp và giúp đỡ tất cả những ai, cần được trợ giúp về phương diện tinh thần cũng như vật chất.
2. “Sự dư thừa của anh em bù đắp lại sự thiếu thốn của những anh em nghèo khổ” – Xin cho các tín hữu, nhất là những thành phần giầu có, biết quảng đại góp công của vào những công cuộc từ thiện, truyền giáo của Hội Thánh, cũng như trợ giúp những người nghèo.
3. “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống” – Xin cho các bậc cha mẹ đặt hết lòng tin tuyệt đối vào Đức Kitô như ông Giairô xưa, mà kiên trì xin ơn phục sinh phần hồn cho những đứa con sa ngã lạc đường.
4. “Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc” – Xin cho những người yếu đau bệnh tật trong giáo xứ, biết tin tưởng vào Chúa, Đấng yêu thương sẵn sàng giúp họ can đảm chấp nhận khổ đau như hiến vật dâng Chúa.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu Kitô, xin cho chúng con đức tin vững vàng và tâm hồn đơn sơ, khiêm tốn của người phụ nữ, của ông Giairô, để mạnh dạn tìm đến với Chúa để được cứu giúp kịp thời, Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời.
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Chúa, Chúa dùng các bí tích để ban phát ơn cứu độ; xin cho cộng đoàn chúng con biết cử hành lễ tế thờ phượng này với tinh thần phục vụ của Ðức Kitô. Người hằng sống và hiển trị muôn đời.
Ca hiệp lễ
Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và toàn thể con người tôi hãy chúc tụng thánh danh Người.
Hoặc đọc:
Chúa nguyện rằng: Lạy Cha, Con cầu xin cho chúng, để chúng nên một như Ta, hầu thế gian tin rằng Cha đã sai Con.
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Thiên Chúa từ bi nhân hậu, chúng con vừa dâng lễ tạ ơn và đã được rước Mình và Máu Con Chúa là nguồn mạch sức sống dồi dào; xin cho chúng con hằng gắn bó cùng Chúa để sinh hoa quả tồn tại đến muôn đời. Chúng con cầu xin…
Suy niệm
LÒNG TIN CỦA CON ĐÃ CỨU CON
Sưu tầm
Có chuyện kể rằng Đức Giêsu và một thanh niên đồng hành trên bãi biển. Bốn dấu chân in hằn trên cát. Nhưng lúc gặp chuyện khó khăn, chàng thanh niên nhìn xuống chỉ còn thấy có hai dấu chân thôi. Anh kinh ngạc kêu lên:
- Thưa Thầy, nãy giờ Thầy đi đâu mà để con bước một mình? Đức Giêsu nhỏ nhẹ bảo anh:
- Con nhìn kỹ xem đó là dấu chân của ai nào?
Nhìn kỹ lại, chàng thanh niên mới thấy đó là dấu chân của Chúa.
Anh la lên:
- Vậy thưa thầy, nãy giờ con ở đâu?
Đức Giêsu trả lời:
- Này con, những lúc gặp khó khăn, Thầy biết con không đủ sức chịu đựng, vì thế Thầy đã vác con trên vai đó.
Thực sự, Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi kẻ tin cậy Người, nhất là khi thấy niềm tin của ta bị thử thách quá sức, Chúa liền tạo điều kiện để chúng ta vượt qua. Người vác ta trên vai, có nghĩa là triệt để nâng đỡ ta, ngoài sức tưởng tượng của ta.
Người phụ nữ bị hoại huyết trong Tin Mừng hôm nay được chữa lành hoàn toàn do lòng thương của Chúa. Dĩ nhiên, muốn được chữa lành, người ta phải biểu lộ lòng tin. Mà bệnh nhân này theo luật Môisê, là một người ô uế, không được ra trước công chúng, làm sao dám đến xin Chúa chữa bệnh cho mình. Chúa đã soi sáng cho bà, và bà hiểu chỉ cần biểu lộ lòng tin một cách nào đó, cũng hy vọng được ơn lạ. Nghĩ thế, bà đã len lỏi phía sau Chúa, lén chạm vào áo Chúa, và sự lạ đã xảy ra: bà được khỏi bệnh.
Người bệnh chạm vào Chúa là đã vi phạm luật cấm. Nhưng bà nghĩ rằng giữa đám đông chen lấn như thế ai mà biết được. Chính các môn đệ cũng ngạc nhiên khi nghe Chúa hỏi xem đã có ai đụng chạm vào Ngài. Còn Chúa, Ngài biết rõ mọi chuyện. Thay vì lặng thinh để khỏi bị tai tiếng vì đã chạm tới một phụ nữ ô uế, Chúa lại muốn đưa sự thật ra ánh sáng, để mọi người thấy lòng tin của bệnh nhân và thấy rằng Chúa hài lòng với một lòng tin như thế. Nhờ lòng tin, người bệnh chẳng những được chữa lành, lại còn được ơn cứu độ, đó là ơn cao quí hơn được lành bệnh thể lý, và đó là điều Chúa quan tâm hàng đầu. Nhân dịp này, Chúa đã dạy các môn đệ một bài học mà sau này Thánh Phaolô đã khai thác và viết thư khuyên dạy các Giáo đoàn: Nhờ đức tin mà có ơn cứu độ.
Khi Chúa đòi hỏi phải có lòng tin, Người không đòi hỏi quá đáng. Chỉ cần ta thực tâm và cố gắng rồi Chúa sẽ tạo điều kiện cho chúng ta biểu lộ lòng tin và ban thưởng cho lòng kiên trì của ta, dù đó là những phấn đấu nội tâm thầm kín.
Lạy Chúa, xin giúp con biết tin tưởng tuyệt đối vào Chúa, biết âm thầm cố gắng biểu lộ lòng tin trong cuộc sống, mặc dầu chỉ mình Chúa biết mà thôi.
Chúa nhật tuần thứ 13 thường niên -B
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (Mc 5, 21-43).
Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.
{Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.}
Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Talitha, Koumi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.
Suy niệm
Đau khổ, bệnh tật là một trong những nỗi trăn trở lớn trong cuộc đời con người. những căn bệnh thể lý đã làm hao mòn tinh thần cuộc sống, bên cạnh đó là những căn bệnh về tinh thần, về tâm lý cũng đang bào mòn ý chí và nghị lực sống của con người. Đời sống thể lý đang bị đe dọa nhiều từ bệnh tật và khổ đau, còn đời sống tâm linh có bị ảnh hưởng gì từ bệnh tật, từ đau khổ và đói nghèo của con người không. Phụng vụ Lời Chúa tuần thứ 13 thường niên sẽ cho chúng ta câu trả lời về những vấn nạn đó. Thiên Chúa, một người Cha nhân lành, không nỡ nào chứng kiến con cái đau khổ vì bệnh tật, vì đại dịch, vì lo sợ phải cô đơn, cô độc giữa cộng đoàn, giữa gia đình của Ngài.
Khi nhắc đến Thánh kinh, người ta nghĩ ngay đến đó là những bài học Thiên Chúa dạy dỗ con người, đặc biệt trong sách Khôn ngoan, Thiên Chúa nhờ bàn tay và khối óc con người, viết lên những bài học để hướng dẫn con người hãy cố gắng sống theo đường lối Thiên Chúa, có những lúc con người thấy buồn chán và thất bại, nhưng Thiên Chúa là một người đem đến sự sống và niềm vui cho con người chứ không đem đau khổ và thất bại cho con người: “Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui mừng khi người sống phải chết. Người tác thành mọi sự cho có. Người tạo dựng mọi sự trên mặt đất đều lành mạnh, chúng không có nọc độc sự chết, và không có địa ngục ở trần gian”. Lời nhắc của tác giả thánh giúp con người nhận ra khuôn mặt người cha nơi Gia-vê Thiên Chúa, đấng con người tin thờ. Khuôn mặt đó, con người không thể tìm thấy nơi thế gian, nơi các thần linh của các dân ngoại, do đó, Thiên Chúa vẫn mãi là một vị thần đem đến cho con người niềm hy vọng, đem đến sức sống mới, đem đến niềm vui, để từ đây, con người có thể giới thiệu khuôn mặt đó cho thế giới đang vắng bóng Thiên Chúa.
Sau khi được gọi và trở nên chứng nhân Tin Mừng sự sống, thánh Phaolô đã gặp được một Đức Giêsu cúi xuống trong cuộc đời của ngài. Thánh nhân như được chạm vào bàn tay tình yêu của Đức Giêsu phục sinh, do đó, khi gởi thư cho giáo đoàn Co-rin-tô, thánh nhân đã kể lại khuôn mặt tình yêu cúi xuống của Đức Giêsu cho các anh em trong giáo đoàn: “Vì anh em biết lòng quảng đại của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta: mặc dù giàu sang, Người đã nên thân phận nghèo khó, để nhờ việc nghèo khó của Người, anh em nên giàu có. Nhưng không lẽ để cho kẻ khác được thư thái, mà anh em phải túng thiếu, nhưng phải làm sao cho đồng đều. Trong hoàn cảnh hiện tại, sự dư giả của anh em bù đắp lại chỗ thiếu thốn của họ, để sự dư giả của họ bù đắp lại sự thiếu thốn của anh em, hầu có sự đồng đều như lời đã chép rằng: “Kẻ được nhiều, thì cũng không dư; mà kẻ có ít, cũng không thiếu”. Một tình yêu cúi xuống và chia sẻ, một tình yêu sự sống và tự hiến, Thiên Chúa đã yêu con người, chữa lành mọi bệnh tật cả về thể xác lẫn tinh thần, để con người không còn mặc cảm vì bệnh tật, không còn mặc cảm vì bị loại bỏ, bị xa lánh, nhưng sẽ là một cộng đoàn yêu thương, một cộng đoàn sự sống và hiệp nhất với nhau trong sự bình đẳng của con cái Thiên Chúa.
Thánh Mac-cô đã đưa hai câu chuyện vào trong bài học của Đức Giêsu, đó là chuyện Ngài cứu sống cho con gái ông trưởng hội đường và câu chuyện người phụ nữ bị loạn huyết đã 12 năm được chữa lành nhờ niềm tin. Hai con người bất hạnh này bị bệnh tật thể xác hành hạ đã lâu, đau khổ, bất hạnh làm cho cuộc đời họ ngày một tối tăm, nhưng căn bệnh thể xác chưa đau đớn bằng những căn bệnh tinh thần. Người cha của đứa bé gái chắc sẽ đau đớn hơn nhiều vì con cái đau gần chết, sẽ mất một đứa con trong tuyệt vọng, gia đình sẽ không còn vuông tròn nữa: “Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Còn người phụ nữ bị bệnh tật hành hạ 12 năm trời, rất khốn đốn, nhưng khốn đốn hơn là căn bệnh tinh thần, bà ta bị tách rời khỏi cộng đoàn, bị xem là ô uế, là con cái của thần dữ. Đó mới thực sự là những căn bệnh đáng để con người quan tâm và cố gắng chữa lành: “Có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ:“Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Đức Giêsu đã có mặt đúng lúc để chữa căn bệnh thể lý cho cả hai, đồng thời, Ngài cũng chữa lành những căn bệnh tinh thần cho người trưởng hội đường và người phụ nữ bất hạnh kia. Có thể nói rằng Đức Giêsu đã chữa lành không những các căn bệnh thể xác, nhưng Ngài còn chữa lành tất cả mọi căn bệnh tinh thần. Dù loại nào đi nữa thì những căn bệnh này vẫn là dấu hiệu của tội lỗi, của sự chết, của những thiếu hụt sự thánh thiện công chính. Đức Giêsu trong vai trò là Con Thiên Chúa và là Thiên Chúa thật, đã đem đến cho con người niềm vui được chữa lành mọi căn bệnh, đem đến cho con người sự sống sau khi được chữa lành, và đặc biệt hơn là người đã đem đến cho họ hơi ấm tình người, tình cộng đoàn. Từ nay, gia đình ông trưởng hội đường không còn buồn chán vì mất con và thay vào đó là niềm vui đoàn tụ, niềm vui yêu thương, người phụ nữ bất hạnh từ nay không còn mặc cảm bị loại trừ khỏi cộng đoàn, nhưng sẽ được trở về mái ấm gia đình thiêng liêng, trở lại với anh chị em cùng một cộng đoàn tinh thần. Đó là niềm vui khi nhân loại đón tiếp Thiên Chúa và mời đón Ngài ở lại với mỗi gia đình, mỗi thành viên trong đại gia đình nhân loại.
Ngày nay, dịch bệnh đang làm cho nhân loại hoang mang, sợ hãi, chết chóc do chiến tranh đang tàn phá ngôi nhà nhân loại, đem đau thương đến cho bao gia đình, bao con người, thử hỏi nếu đi tìm chỗ nào đó để mời Thiên Chúa đi vào gia đình nhân loại, chúng ta có thể tìm thấy đâu là xứng hợp, bởi đi đâu cũng thấy màu sắc của tham lam, đi đâu cũng thấy xông lên mùi tử khí của hận thù, ghét ghen, đi đâu cũng thấy tấm màn xám xịt của đói nghèo, bệnh tật. Thiên Chúa sẵn sàng cúi xuống và đã cúi xuống với con người, thế nhưng, con người có can đảm như ông trưởng hội đường hay người phụ nữ, dám nhận ra sự yếu đuối và bất lực của con người trước bức tranh ảm đạm của ngôi nhà nhân loại, để can đảm mời Thiên Chúa ở lại. Một khi Ngài ở lại với con người trong mái ấm gia đình chung, Ngài không chỉ chữa lành những căn bệnh thể xác, Ngài còn chữa lành những căn bệnh tinh thần như mê tín, như cuồng tín, như lệch lạc trong niềm tin, như hoang mang vì sống trong một xã hội đa thần. Tất cả đang làm cho tinh thần con người bị chảy máu cũng như đang gặm nhấm niềm tin vào một Thiên Chúa tình yêu.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã lên đường ngay khi nhận được lời kêu cứu từ người giúp việc của ông trưởng hội đường, Chúa đã đến bên giường bệnh của người con ông ta và chữa lành bệnh tật, Chúa còn chữa lành căn bệnh cố chấp, hoài nghi và nguội lạnh của người cha nữa, xin Chúa cũng chữa lành những căn bệnh đó nơi mỗi người cả về thể xác lẫn tinh thần. Chúa đã để cho năng lực xuất ra tự mình cứu người phụ nữ bất hạnh vì bệnh tật, Chúa còn chữa luôn căn bệnh mặc cảm tự ti và chán nản của người phụ nữ, xin Chúa cũng chữa lành những căn bệnh đang hành hạ cuộc đời mỗi người, cũng như những căn bệnh tinh thần đang làm lung lạc niềm tin chân thành của chúng con. Nếu không có Chúa, cuộc đời chúng con sẽ đi vào ngõ cụt và không còn sức sống và niềm vui cuộc đời. Xin Chúa chữa lành và ban bình an cho chúng con. Amen.
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh