TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Đại Lễ Chúa Giáng Sinh

“Hôm nay, Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta”. (Lc 2, 1-14)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Chúa Nhật XIX Thường Niên - Năm A

06/08/2023 08:09:41 |   783

Chúa Nhật XIX Thường Niên - Năm A

cn t19 TN A

Mt 14,22-33

BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XIX Thường Niên - Năm A

Dẫn vào Thánh Lễ

Anh chị em thân mến!

Xin mời anh chị em lắng nghe Lời Chúa của Chúa nhật hôm nay, nhất là bài Tin Mừng, để anh chị em nhận ra được thân phận mỏng dòn, yếu đuối của mình, đồng thời mời gọi anh chị em đặt tin tưởng phó thác vào tình yêu của Thiên Chúa. Hình ảnh chiếc thuyền bập bềnh giữa biển khơi, nỗi lo sợ của các tông đồ, niềm tin chao đảo của thánh Phêrô, chính là hình ảnh thân phận con ngươi giữa biển đời trần gian này. Nếu không có đức tin, con người sẽ chìm sâu trong đau khổ và thất vọng.

Xin Thiên Chúa nâng đỡ chúng ta, và xin Ngài tha thứ để ta khỏi thất vọng và nghi ngờ về tình yêu của Ngài trong cuộc sống.

Ca nhập lễ

Lạy Chúa, xin Chúa nhìn lại lời minh ước, và xin đừng nỡ lãng quên đời sống con người cơ khổ. Lạy Chúa, xin Chúa đứng lên xét xử, và xin đừng quên lãng những ai tìm kiếm Chúa.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, chúng con đã được phúc gọi Chúa là Cha; xin cho chúng con ngày càng thêm lòng hiếu thảo, hầu đáng được hưởng gia nghiệp Chúa hứa ban. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: 1 V 19, 9a. 11-13a

“Ngươi hãy ra đứng trên núi trước tôn nhan Chúa”.

Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.

Trong những ngày ấy, khi Êlia đã lên núi Horeb của Thiên Chúa, ông trú ẩn trong một cái hang… Có lời Chúa phán cùng ông rằng: “Hãy ra đứng trên núi trước tôn nhan Chúa”. Bỗng Chúa đi qua; có một cơn gió mạnh xé núi non và nghiền nát đá trước mặt Chúa; nhưng Chúa không ở trong gió bão. Sau trận gió bão thì đất động; Chúa cũng không ở trong cơn động đất. Sau cơn động đất thì có lửa; nhưng Chúa cũng không ở trong lửa. Sau lửa thì có tiếng gió hiu hiu. Vừa nghe thấy, Êlia liền lấy áo choàng che mặt lại, đi ra đứng ở cửa hang.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 84, 9ab-10. 11-12. 13-14

Ðáp: Lạy Chúa, xin tỏ lòng từ bi Chúa cho chúng con, và ban ơn cứu rỗi cho chúng con

Xướng: Tôi sẽ nghe Chúa là Thiên Chúa của tôi phán báo điều chi? Chắc hẳn Người sẽ phán bảo về sự bình an. Vâng, ơn cứu độ Chúa gần đến cho những ai tôn sợ Chúa, để vinh quang Chúa ngự trị trong Ðất Nước chúng tôi. 

Xướng: Lòng nhân hậu và trung thành gặp gỡ nhau, đức công minh và sự bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống.

Xướng: Vâng, Chúa sẽ ban cho mọi điều thiện hảo, và Ðất Nước chúng con sẽ sinh bông trái. Ðức công minh sẽ đi trước thiên nhan Chúa, và ơn cứu độ theo sau lốt bước của Ngài.

Bài Ðọc II: Rm 9, 1-5

“Tôi đã ước ao được loại khỏi Ðức Kitô vì phần ích anh em của tôi”.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.

Anh em thân mến, tôi xin nói thật trong Ðức Kitô, tôi không nói dối: lương tâm tôi làm chứng cho tôi trong Thánh Thần: là tôi buồn phiền quá đỗi, lòng tôi hằng đau đớn luôn. Chính tôi đã ao ước được loại khỏi Ðức Kitô vì phần ích anh em của tôi, là những thân nhân của tôi về phần xác. Họ đều là người Israel, họ được quyền làm nghĩa tử, được vinh quang, giao ước, lề luật, việc phượng tự và lời hứa: các tổ phụ cũng là của họ, và bởi các đấng ấy mà Ðức Kitô sinh ra phần xác, Người là Thiên Chúa trên hết mọi sự, đáng chúc tụng muôn đời.Amen.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 1, 14 và 12b

Alleluia, alleluia! – Ngôi lời đã làm người và đã ở giữa chúng ta. Những ai tiếp rước Người, thì Người ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa. – Alleluia.

Phúc Âm: Mt 14, 22-33

“Xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Ðến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió.

Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: “Ma kìa!”, và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ!” Phêrô thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”. Chúa phán: “Hãy đến!” Phêrô xuống khỏi thuyền, bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu con!” Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: “Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?” Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên Chúa”.

Ðó là lời Chúa.

Lời ngyện tín hữu

Chủ tế: Anh chị em thân mến! Chúng ta cùng hiệp ý cầu xin Chúa giúp cho mỗi người chúng ta luôn biết tìm đến với Ngài trong mọi cơn gian nan thử thách, để tìm được nơi Ngài sự bình an và hạnh phúc.

1. “Có lời Chúa phán cùng Êlia rằng, hãy ra đứng trên núi trước nhan Chúa”. – Xin cho các Mục tử trong Hội Thánh luôn kiên trì trong đức tin và xác tín vào quyền năng của Chúa là Đấng thống trị gian trần, để giữa cơn sóng gió làm chao đảo con thuyền Giáo Hội, các ngài vẫn vững tin có Chúa hiện diện với các ngài.

2. “Tôi buồn phiền quá đỗi, lòng tôi hằng đau đớn luôn…vì phần ích anh em của tôi“. Xin ánh sáng Chúa chiếu soi, thức tỉnh tâm hồn các Kitô hữu, đừng để tội lỗi đam mê che phủ tâm trí, để họ nhận ra Chúa đang đồng hành ngay bên, như các Tông Đồ, họ luôn được an ủi và bình an.

3. “Hãy an tâm, Thầy đầy đừng sợ”. Xin cho những người đau khổ không cảm thấy thất vọng trước tương lai đen tối của mình, nhưng biết tín thác vào Chúa hằng nâng đỡ và trấn an như các môn đệ xưa trong cơn sợ hãi.

4. “Lạy Chúa, xin thêm đức tin cho chúng con”. Xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta được tinh thần khôn ngoan, đức tin kiên vững, lòng phó thác cậy trông vào Chúa, để sống giữa biển trần gian đầy sóng thần tà thuyết ào tới, họ luôn xứng đáng là những anh hùng đức tin trong chiến thuyền Hội Thánh.

Chủ tế: Lạy Chúa, đứng trước phong ba bão táp của thần dữ, chúng con cảm thấy lao đao vất vả, xin Chúa luôn giúp sức và nâng đỡ sự yếu hèn của chúng con, để chúng con vững tâm tiến bước trong niềm tin tưởng. Chúng con cầu xin nhò Đức Kitô Chúa chúng con.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, Chúa đã ban cho Giáo Hội bánh và rượu này, để Giáo Hội dùng làm của lễ dâng lên Chúa; cúi xin Chúa nhân từ chấp nhận, và dùng quyền năng biến đổi thành bí tích cứu độ chúng con. Chúng con cầu xin…

Ca hiệp lễ

Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy ca tụng Chúa, Đấng đã cho ngươi ăn no tinh hoa lúa mì.

Hoặc đọc:

Chúa phán: Bánh Ta sẽ ban, chính là thịt Ta, để cho thế gian được sống.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, chúng con vừa lãnh nhận bí tích nhiệm mầu là Mình và Máu Ðức Kitô; xin cho bí tích này giải thoát chúng con khỏi tội lỗi, và giúp chúng con luôn vững vàng sống theo chân lý của Chúa. Chúng con cầu xin…

Suy niệm
 

Con thuyền Giáo Hội

Phải chăng đoạn Tin Mừng sáng hôm nay phản ảnh cho một kinh nghiệm sống đức tin của Giáo Hội thời sơ khai? Thực vậy, như một con thuyền tròng trành giữa biển khơi dậy sóng, Giáo Hội chỉ là một cộng đoàn nhỏ bé và yếu đuối giữa một thế gian đối nghịch và không ngừng áp đảo…

Trong cuốn chuyện Quo vadis, tác giả Sienkievich đã đặt Phêrô, người chài lưới già nua và dốt nát trong thế đối diện với Néron, một hoàng đế hùng mạnh, chủ tể của trần gian. Phêrô đã run rẩy, ngẩng mái đầu bạc trắng của mình lên trời cao mà thầm thĩ kêu xin: Lạy Chúa, con biết làm gì với thành phố mà Chúa sai con tới. Của y nào là biển cả và đất liền. Của y nào là muông thú trên mặt đất cũng như thuỷ tộc dưới lòng đại dương. Của y nào là những vương quốc, thành quách và 30 chiến đoàn đang canh giữ. Còn con, lạy Chúa, con chỉ là một tên ngư phủ, sống quanh quẩn trên các mặt sông hồ. Con biết làm gì đây. Làm sao con thắng được sự dữ mà y đã gieo rắc.

Quả là mong manh, bé bỏng và yếu đuối, thế nhưng Giáo Hội vẫn không ngừng đi tới vì tin rằng Chúa Giêsu vẫn đang hiện diện như lời Ngài xác quyết: Thầy đây, đừng sợ. Cho dẫu đó chỉ là một sự hiện diện vô hình, tưởng chừng như ảo ảnh. Thế nhưng cộng đoàn nhỏ bé ấy đã làm đảo lộn cả lịch sử. Néron đã biến đi như một cơn mộng dữ đẫm máu. Còn Phêrô, người chài lưới già nua và dốt nát vẫn còn đấy, đã chiếm lĩnh đến muôn thuở cả trần gian.

Cũng chính vì thế mà câu chuyện của 2.000 năm về trước luôn là nguồn suy tư và sức mạnh cho Giáo Hội, đặc biệt trong những giai đoạn phải đối diện với những khó khăn và thử thách, với những phong ba và bão táp, để ở đó, Giáo Hội hâm nóng lại niềm tin của mình và can đảm tiến bước.

Trong chuyến viếng thăm mục vụ tại Pháp vào năm 1989, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II cũng đã lấy đoạn Tin Mừng hôm nay làm chủ đề để khai triển suy tư và tăng cường sức mạnh cho một Giáo Hội đã từng có thời kỳ vàng son đáng nhớ, nhưng hôm nay đang phải đối đầu với những vấn đề được xem là bi quan và nan giải.

Đồng thời, nếu hình ảnh Phêrô đi trên sóng biển được nhìn với tư cách người lãnh đạo Giáo Hội, thì Phêrô ấy cũng còn là hình ảnh tượng trưng cho từng người Kitô hữu đang sống trong lòng cuộc đời. Với niềm tin bên cạnh những giây phút nghi nan và ngờ vực. Với những niềm vui mừng xen lẫn những âu lo và sợ hãi. Với quyết tâm giữa những ngả nghiêng và chao đảo. Chính nơi con người Phêrô ấy mà mỗi người chúng ta sẽ nhận ra thân phận mỏng manh và yếu đuối của bản thân. Và nhất là nơi con người Phêrô ấy, chúng ta cần hun nóng lại niềm cậy trông và kêu cầu: Lạy Chúa, xin cứu vớt con.

Biển đời

Có một cậu bé xin đi biển để học nghề làm thuỷ thủ. Ngày nọ trời dông bão, người ta bảo cậu leo lên cột buồn. Leo được nửa phần đầu thì dễ dàng vì cậu cứ đưa mắt ngước lên trời. Nhưng đến lưng chừng, cậu phạm phải một sai lầm, đó là cậu nhìn xuống mặt biển dậy sóng. Thế là cậu bị chóng mặt như muốn ngã xuống. Thấy vậy, một thuỷ thủ già bèn la lên: Này cậu bé, hãy nhìn lên trời. Nghe theo lời chỉ dẫn trên, cuối cùng cậu bé đã leo tới đỉnh cột buồm một cách an toàn.

Lỗi lầm của cậu bé giống hệt lỗi lầm của Phêrô qua đoạn Tin Mừng sáng hôm nay. Cậu bé đã rời mắt khỏi bầu trời và đã nhìn xuống mặt biển dông bão như Phêrô đã rời mắt khỏi Chúa và nhìn xuống những ngọn sóng.

Điều này cũng thường xảy đến với mỗi người chúng ta. Thực vậy, có những lúc trong cuộc đời, chúng ta cảm nghiệm được sự hiện diện đầy quyền năng và yêu thương của Chúa, nhất là những lúc chúng ta được may mắn và những thành công như mỉm cười với chúng ta. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng sóng yên biển lặng. Trái lại cuộc đời của chúng ta cũng có những ngày phong ba và bão táp. Chính trong những giờ phút đen tối này, chúng ta dễ dàng rời xa Chúa, chúng ta dễ dàng từ bỏ Ngài để đi tìm những sự vật khác, để rồi bản thân chúng ta bị chao đảo, mất thăng bằng và chìm xuống.

Đoạm Tin Mừng sáng hôm nay mời gọi chúng ta hãy thẳng thắn kiểm điểm lại đời sống của mình. Nếu lúc này, chúng ta không cảm nhận được sự bình an, niềm vui mừng và hy vọng thì chắc chắn đó là vì chúng ta đã lìa xa Chúa. Nếu như lúc này chúng ta đang chao đảo và như muốn chìm xuống đáy nước, thì chắc hẳn đó là vì chúng ta đã không còn tin tưởng, cậy trông và phó thác vào Chúa. Hãy quay trở về cùng Chúa và hãy kêu lên như thánh Phêrô: Lạy Chúa, xin cứu vớt con. Chắc chắn Ngài sẽ ra tay phù trợ, bởi vì Ngài không phải chỉ là một Thiên Chúa quyền năng, có thể làm được những sự chúng ta kêu van, mà hơn thế nữa, Ngài còn là một người cha đầy lòng thương xót, luôn sẵn sàng cứu vớt và nâng đỡ chúng ta ở mọi nơi và trong mọi lúc. Có Chúa cùng đi với chúng ta trên vạn nẻo đường đời, chúng ta sẽ không còn sợ hãi trước những phong ba và bão táp, chúng ta sẽ không còn lo lắng trước những gian nan và thử thách như lời thánh vịnh đã viết: Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả chỉ là uổng công, thành trì Chúa chẳng giữ trông, hùng binh kiện tước cũng không ra gì.

Và để kết luận, chúng ta cùng nhau ghi nhớ tư tưởng sau đây của một câu danh ngôn: Có Chúa thì màng nhện cũng sẽ trở nên tường thành. Trái lại, nếu không có Chúa, thì tường thành cũng chỉ là màng nhện mà thôi.
 

“ĐI TRÊN NƯỚC” ĐẾN VỚI CHÚA
Khi ấy ông Phê-rô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.” Đức Giê-su bảo ông: “Cứ đến!” (Mt 14,28)

Suy niệm: Tin tưởng vào Lời của Chúa, ông Phê-rô bước xuống thuyền đi trên mặt nước và đến với Ngài. Nhưng khi thấy gió thổi, ông sợ và la lên và rồi ông bắt đầu chìm. Cơn gió nổi lên làm ông phân tâm. Ông chìm vì ông không còn nhìn vào Chúa, vì ông không còn coi Chúa là điểm đến trong hành trình ‘đi trên nước’ của mình. Các ki-tô hữu trong hành trình đức tin của mình cũng vậy. Bao lâu chúng ta còn nhìn lên Chúa, bao lâu còn tập trung vào Chúa, còn coi Chúa là mục tiêu của đời mình thì bấy lâu chúng ta còn có thể “đi trên mặt nước” mà đến với Ngài. Câu chuyện ông Phê-rô hôm nay cũng là câu chuyện cuộc đời của mỗi người chúng ta trong hành trình theo Chúa khi sống giữa trần gian này.

Mời Bạn: Để có thể đi theo và đến được với Chúa Giê-su, mỗi chúng ta phải tập trung nhìn thẳng vào Chúa, đó là lúc chúng ta sống với Chúa trong kinh nguyện hàng ngày, trong mỗi thánh lễ và không để “những chuyện thế gian” làm chúng ta chia trí. Có vậy ta mới đi trọn vẹn tới Chúa là mục tiêu đời mình.

Chia sẻ: Bạn có kinh nghiệm “bị chìm” trong đời sống đức tin khi bạn sao nhãng, chia trí và xa rời Chúa không?

Sống Lời Chúa: Đối với các ki-tô hữu, nhìn ngắm Chúa, kết hợp với Chúa, đặt mục tiêu đời mình nơi Chúa, là cách tốt nhất để chúng ta có thể bước theo và đến với Ngài trong hành trình đời mình.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con vững tin để con luôn biết chăm chú nhìn Chúa là lẽ sống của con, nhờ đó con có được Chúa trong cuộc sống đời con mà bước đi theo Ngài. Amen.

Chúa nhật thứ 19 thường niên
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu (Mt 14, 22-33).

Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Ðến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió.

Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: “Ma kìa!”, và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ!” Phêrô thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”. Chúa phán: “Hãy đến!” Phêrô xuống khỏi thuyền, bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu con!” Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: “Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?” Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên Chúa”.

Suy niệm

Trong những tuần lễ gần đây, chủ đề ‘Chọn lựa’ được nhắc đi nhắc lại, như một lời nhắc gởi đến cho các tín hữu Kitô, hiện đang đối diện với một cuộc sống có nhiều trào lưu, nhiều xu hướng ảnh hưởng trực tiếp đến niềm tin và thái độ sống đạo hàng ngày. Phụng vụ Lời Chúa Chúa nhật thứ 19 thường niên, gởi đến cho mỗi người những tâm tình sống rất thiết thực nhưng đòi hỏi phải chọn lựa, phải quyết định, để rồi từ bỏ và lên đường. Chọn lựa sự an toàn hay chấp nhận xông pha, chọn lựa bước vào một thế giới đầy những thách đố và tội lỗi, khi có Thiên Chúa cầm tay, hay chọn lựa sống trong vỏ bọc của an phận và thực dụng theo xu thế của nhân loại.

Bài đọc 1 trích từ sách các Vua quyển thứ nhất, kể về cuộc ra đi của tiên tri Êlia, ông đã đối diện với một cuộc chiến tôn giáo giữa các sư sãi của tôn giáo ngoại bang, do hoàng hậu nhà vua bảo trợ, để rồi trong sự quan phòng của Thiên Chúa, ông đã chiến thắng trong niềm tin, đã giữ vững những giá trị tôn giáo của tổ tiên để lại, dù phải chấp nhận sự thật phũ phàng là sự sống bị đe dọa: “Trong những ngày ấy, khi Êlia đã lên núi Horeb của Thiên Chúa, ông trú ẩn trong một cái hang... Có lời Chúa phán cùng ông rằng: “Hãy ra đứng trên núi trước tôn nhan Chúa”. Bỗng Chúa đi qua; có một cơn gió mạnh xé núi non và nghiền nát đá trước mặt Chúa; nhưng Chúa không ở trong gió bão. Sau trận gió bão thì đất động; Chúa cũng không ở trong cơn động đất. Sau cơn động đất thì có lửa; nhưng Chúa cũng không ở trong lửa. Sau lửa thì có tiếng gió hiu hiu. Vừa nghe thấy, Êlia liền lấy áo choàng che mặt lại, đi ra đứng ở cửa hang”. Không thỏa hiệp với những giá trị của các tôn giáo ngoại bang, ông quyết tâm bảo vệ niềm tin truyền thống của các tổ phụ để lại, chấp nhận hy sinh và đau khổ, để chọn một Thiên Chúa là chủ tể cuộc đời con người. Chạy trốn trong vô vọng, nhưng ông vẫn không cô đơn bởi luôn có Thiên Chúa bên cạnh trong cuộc đời.

Đọc lại lá thư của thánh Phaolô gởi con cái thành Roma, cảm giác bồi hồi xúc động luôn ngập tràn bởi thánh nhân, luôn mong cho con cái mình không bao giờ mất đi nhưng cơ hội vàng, đó là được trong sự chăm sóc của Thiên Chúa: “Chính tôi đã ao ước được loại khỏi Ðức Kitô vì phần ích anh em của tôi, là những thân nhân của tôi về phần xác. Họ đều là người Israel, họ được quyền làm nghĩa tử, được vinh quang, giao ước, lề luật, việc phượng tự và lời hứa: các tổ phụ cũng là của họ, và bởi các đấng ấy mà Ðức Kitô sinh ra phần xác, Người là Thiên Chúa trên hết mọi sự, đáng chúc tụng muôn đời. Amen”. Cách nói của thánh Phaolô làm nổi bật sự quyết tâm cao độ của ngài, dù chính ngài có phải bị loại khỏi vòng tay của Thiên Chúa, mà con cái của ngài được bình an và hạnh phúc, thì ngài sẵn sàng chấp nhận tất cả. Dám ra khỏi sự an toàn hiện tại, dám đi trên mặt nước của dư luận và dám nắm lấy bàn tay Thiên Chúa, con người mới thấy được niềm vinh dự của chính mình trước mặt Thiên Chúa.

Được ngụp lặn trong niềm vui trải nghiệm những chiếc bánh và những con cá từ trời ban, đám đông reo hò trong vui sướng, đồng thời, họ còn tôn vinh Đức Giêsu là vua nữa. Ước gì ông ấy là vua thì con dân trong vương quốc của ông, sẽ sống trong niềm vui bất tận với những bữa ăn đặc biệt, đâu còn phải vất vả cơm áo gạo tiền nữa. Cùng với đám đông, các học trò của Ngài cũng ăn theo, hơn nữa, họ còn mong được làm quan này quan nọ trong vương quốc đó, để hưởng bổng lộc của nhà vua. Đức Giêsu không để cho họ ở trong tình trạng đó, Ngài kéo các học trò ra, bắt vượt biển trong đêm sang bên kia, còn đám đông thì Ngài giải tán, trở về với thực tại cuộc sống, không cho ở trong tình trạng an toàn nữa: “Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Ðến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió”. Sự an toàn về cái ăn cái mặc mà đám đông chờ đợi từ Đức Giêsu, có giúp họ có được bình an đích thực không, hay chỉ là phút giây tạm thời. Chạy theo văn hóa đám đông của các Tông đồ, có giúp họ sống ơn gọi của mình cách đúng đắn như Thầy mong ước không? cả hai ước mơ đó chắc chỉ là ảo tưởng và nông nỗi nhất thời, còn ý định của Thầy là gì, chắc chúng ta cần sự hướng dẫn của Thánh Thần, đó mới là niềm vui đích thực.

Quá bất ngờ khi vừa được dạy dỗ, vừa được ăn bánh no nê, làm sao họ không giơ tay cao, hô to để tôn vinh một con người cho họ những thứ đang cần, là lương thực nuôi thể lý và tinh thần. Niềm vui đó chắc chắn sẽ dâng cao khi có Thiên Chúa bên cạnh, thế nhưng, cuộc sống ngày một đủ đầy, phương tiện cuộc sống dồi dào, đáp ứng mọi nhu cầu và khát mong của đám đông, liệu rằng, lúc đó Thiên Chúa có còn là điểm tựa cho cuộc đời mỗi người nữa không, sự hiện diện của Con Thiên Chúa làm người là một món quà tinh thần và cũng là một thứ lương thực trường tồn cho con người mà người Cha nhân lành đã ban tặng, nhưng thử hỏi, khi mọi thứ đầy đủ cho nhu cầu, khi mọi thứ đáp ứng những khát vọng cuộc đời, món quà đó còn được nâng niu, trân trọng và đón nhận, hay chỉ là đồ thừa cần loại bỏ ngay và liền.

Thiên Chúa Cha đã vứt người Con duy nhất của mình vào biển thế gian, để người Con đó lướt đi trên mặt nước của tội lỗi và sự chết, rồi người Con đó cũng vứt các học trò của mình vào biển cả trong đêm tối, dẫu biết các ông yếu đuối mong manh. Đó là một phương cách giúp con người cố gắng vươn lên, cố gắng bước đi trên mặt nước dù yếu đuối gần chìm, hơn nữa, biết kiếm tìm Thiên Chúa khi sắp thất bại. Biển đời hôm nay không thiếu những cạm bẫy, không thiếu những hố sâu tử thần, người tín hữu có tin chắc mình luôn vững bước tiến lên, luôn mạnh mẽ trước sóng gió, để có thể đi trên mặt nước của một thế giới đầy hấp lực của tội lỗi và sự sa ngã. Dù Thiên Chúa vứt các môn đệ vào giữa biển trong đêm, nhưng Ngài đã chủ động đến với họ, đã song hành với họ trong lặng lẽ, chỉ khi họ kêu đến Ngài, Ngài đưa tay cho họ nắm, kéo họ ra khỏi sự mong manh của phận người, giúp họ tới bến bờ bình an.

Thiên Chúa yêu con người đến nỗi đã ban Con của Ngài, để ai nghe lời con của Ngài thì được sống, được cứu độ. Ơn cứu độ đó không phải là sự an toàn trong mọi nhu cầu hiện tại của cuộc sống, ơn cứu độ đó cũng không phải là sự an toàn trong biển cả trần gian, nhưng ơn cứu độ đó sẽ đến khi con người dám chấp nhận đi ra khỏi vùng đệm an toàn, khi dám can đảm đối diện với những khó khăn, những thách đố trong mọi hoàn cảnh, chính giá trị của sự chiến thắng trong cuộc chiến nội tâm, sẽ giúp con người tìm gặp Thiên Chúa. Phê-rô đã cố gắng để đi trên mặt nước đến với Thầy khi Thầy cho phép, thế mà niềm tin của ông chưa đủ lớn, ông vẫn ngã nhào, vẫn chìm dần trong sự giận dữ của biển cả, đến nỗi Thầy phải đưa tay kéo lên. Tự phụ và tự mãn với sự thành công của bản thân, hay chạy theo văn hóa đám đông, vô hình đã loại trừ Thiên Chúa ra khỏi cuộc đời, trong hành trình đức tin của những con người như thế, sẽ không còn dấu chân của Thiên Chúa, trong trái tim của họ, sẽ không còn một chỗ nhỏ bé cho Ngài ở lại và sưởi ấm cuộc đời.

Lạy Chúa, không thiếu những lúc chúng con đã chọn sự an toàn cho cuộc đời, đã chọn sự phụ thuộc để được che chở, được nuôi dưỡng, không dám đứng trên đôi chân của mình, xin Chúa giúp chúng con can đảm hơn trong lý trí và ý chí, để biết chấp nhận ra khỏi vùng an toàn, tôi luyện niềm tin và con người của mình. Chúa đã đến với các học trò trong đêm tối, giữa lòng biển cả, và hôm nay, những dấu chân của Ngài vẫn ẩn hiện đâu đó bên đời chúng con, xin cho chúng con một đôi mắt sáng, một trái tim nhạy bén, để nhận ra sự quan phòng và gần gũi của Ngài bên dòng đời mỗi người. Amen.

 

CÓ DỪNG CHÂN NHƯNG KHÔNG ĐỨNG LẠI
(Chúa Nhật XIX TN A) - Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột

Là Kitô hữu, chúng ta thường nghe cụm từ “hành trình đức tin”. Tin là một quá trình bước đi không ngừng, tiến mãi về phía trước để gặp Đấng vô hình. Thỉnh thoảng có dừng chân nhưng không bao giờ đứng lại.

Sau khi hỉ hoan về phép lạ cả thể mà Thầy đã thực thi cho gần vạn người no nê, các tông đồ lại phải chưng hửng lần nữa vì lệnh của Thầy: Hãy lên đường! Hãy xuống thuyền mà qua bờ bên kia! Cám dỗ dừng chân đứng lại và nghỉ ngơi trên thành công, trên chiến thắng vẫn luôn có đó với phận người. Sau khi khánh thành một công trình hoành tráng, sau khi hoàn thành một cuộc lễ hay một cuộc tổ chức lớn bé, thì dừng chân, ngồi lại để lượng giá, kiểm thảo để rút kinh nghiệm là điều cần thiết, nhưng để đứng lại chiêm ngắm vinh quang là một cám dỗ triền miên và thật khó lường hậu quả.

Khi xây dựng một công trình nào đó thì chuyện hay đi lui đi tới ngắm nghía công trình là chuyện bình thường như cơm bữa. Ai lại không thích ngắm nghía vinh quang của mình. Ai lại không thích nghe người ta trầm trồ về cái gọi là thành công của mình. Hễ có khách đến thăm thì phải tìm dịp giới thiệu cho được những gì mình đã “ra tay”.

Các tông đồ năm xưa chẳng hơn gì chúng ta hôm nay. Dù chỉ là những người giúp phân phát bánh – cá, nhưng các ngài làm như chính tay mình thực thi kỳ công “phép lạ hóa bánh”. Theo Tin mừng thánh Gioan thì việc người dân muốn tôn Chúa Giêsu làm vua có thể là do dân chúng tự phát nhưng rất có thể là do sự gợi ý có chủ đích của nhóm mười hai, những vị rất tham “ngồi bên hữu, bên tả Thầy trong vinh quang” (x.Mc 10,35-40). Đêm đã về. Dân chúng đã no nê. Chúng mình cũng đáng được hả hê nghe bao lời chúc tụng chứ. Chuyện bất ngờ đã đến, dù không ai thích thú chút nào. Thầy ra lệnh tất cả xuống thuyền ngay. Còn Người thì giải tán dân chúng và lên núi cầu nguyện một mình.

Bỏ vinh quang, bỏ thành công rực rỡ để ra đi là một điều không dễ chút nào. Cảnh đời phía trước mịt mùng khó tiên liệu và sóng gió ba đào là chuyện dường như khó tránh. Các tông đồ hôm ấy đã phải đương đầu với hiện thực ấy. Sóng thì to, gió thì lớn. Thuyền đang chơi vơi nghiêng ngả. Lòng các ngài cũng ngả nghiêng theo gờ cạnh con thuyền. Tâm trạng của tiên tri Êlia năm nào cũng không khác gì. Sau chiến tích oanh liệt hạ gục những 450 sư sãi thần Baal, Êlia đã phải trốn chạy khỏi sự truy đuổi, tìm diệt của hoàng hậu Giêdabel. Sau vinh quang thì tai họa liền kề.

“Ra đi là chết trong lòng một ít”. Chẳng có sự dứt bỏ nào mà chẳng có xót xa hay đau đớn, nhất là phải từ bỏ những thành công huy hoàng hay những hạnh phúc êm ả, cho dù chúng là hữu hạn của đời thường. Hạnh phúc đích thực vẫn ở phía trước. Đó là Thiên Chúa, Đấng không chỉ chờ đợi mà đang tiến tới để đón gặp chúng ta.

Tin là bước đi, là ra đi, tiến về phía trước, về nơi chưa hề biết như Abraham ngày nào. Bỏ quê hương, xứ sở, bỏ cả gia tộc thân yêu để lên đường. Có đó sự xót dạ khi ra đi và nỗi bâng khuâng khi tiến về phía trước. Nào là sóng gió cuộc đời, nào là phong ba tình người, tất thảy như đang chờ đợi để dập vùi, đánh đắm con thuyền đời ta. Một Phaolô hết lòng hết dạ với người đồng hương Do Thái đã khẳng định: “Quả vậy, giả như vì anh em đồng bào của tôi theo huyết thống, mà tôi có bị nguyền rủa và lìa xa Đức Kitô, thì tôi cũng cam lòng” (Rm 9,3). Hiểu cho đúng thì Phaolô không quay lưng với tôn giáo tổ tiên mà tiến lên một tầm cao mới trong hành trình đức tin khi đã được diện kiến Đức Kitô phục sinh, Đấng Thiên Sai mà tổ tiên ông hằng mong đợi, thế mà ngài vẫn mãi bị người đồng hương xem là phản đạo, bội giáo, bỏ đạo để rồi luôn tìm cách bắt giết. Một khi đã ra đi, tiến về phía trước thì cái giá cần trả không chỉ là gian nguy, khốn khó mà cả sự lo âu, phiền muộn. Ngài thú nhận: “Thưa anh em, có Đức Kitô chứng giám, tôi xin nói sự thật, tôi không nói dối, và lương tâm tôi, được Thánh Thần hướng dẫn cũng làm chứng cho tôi rằng: lòng tôi rất đỗi ưu phiền, và đau khổ mãi không ngơi” (Rm 9,1-2).

Với Êlia, với Phaolô hay với các tông đồ khi ở trên thuyền chòng chành giữa biển đầy sóng gió, Thiên Chúa không bao giờ để các ngài cô đơn một mình. Người hằng ở với họ. Người luôn đồng hành với họ. “Thầy đây, đừng sợ!” (Mt 14,27). “Ơn Ta đủ cho con” (2Cr 12,9). “Thầy sẽ không để các con mồ côi” (Ga 14,18). Dù giữa biển khơi hay giữa đêm tối của cuộc đời, Đấng làm người mãi ở cùng chúng ta mọi ngày cho đến tận thế (x.Mt 28,20). Chỉ một điều là hãy nhắm đích và tiến thẳng trong niềm tin.

Thỉnh thoảng cũng nên biết dừng chân để tự kiểm để định hướng hay chỉnh hướng, nhưng không được phép đứng lại. Đứng lại là một trong những thái độ tự hài lòng về thành công của chính mình. Từ chỗ hài lòng đến chỗ tự cao tự đại là một khoảng cách không mấy xa. Và hậu quả của sự tự kiêu, tự mãn như đã nhãn tiền. Chưa tính đến chuyện Chúa hạ kẻ tự kiêu và nâng cao người phận nhỏ (x.Lc 1,52), thì chính kẻ cao ngạo, họ đã tự đặt mình vào vị thế cheo leo và sẽ ngã chìm không biết lúc nào như Phêrô trong lần được Thầy ban cho cái ơn đi trên mặt biển (x.Mt 14,22-33).

Đứng lại cũng là một hành vi tỏ dấu sự nghi ngờ. Khi thiếu niềm tin hay khi lòng tin yếu kém thì ta rất dễ bị cám dỗ dừng lại, không can đảm tiến lên. Những cái sợ như sợ khó, ngại khổ, sợ thất bại… nhiều khi nhấn chìm chúng ta trong các trở ngại khách quan vốn dĩ không thể tránh của kiếp người.

Không ai là không một lần gặp chông gai, sóng gió. Không ai là không đã từng nhiều lần ngã quỵ vì gian truân, khốn khó. Chuyện ngã, chuyện té là chuyện bình thường của phận người. Điều quan trọng là biết chỗi dậy và tiến lên. Trong niềm tin vào tình yêu của Đấng đã tự nguyện làm bạn đời của ta là Đức Giêsu, ước gì chúng ta được như thánh tông đồ dân ngoại là “quên đi những gì phía sau để lao mình về phía trước” (Pl 3,13).

 

SÓNG GIÓ BIỂN ĐỜI
Chúa Nhật 19 Thường Niên năm A: Mt 14, 22-33 - Lm. Thái Nguyên


 


Suy niệm

Sau một thành công hay những việc tốt đẹp, ai cũng muốn được người khác khen lao, ca ngợi, nhất là muốn người khác nhận ra tài năng, đức độ của mình. Được vênh vang nổi tiếng dường như ai cũng ham; được kính phục suy tôn hầu như ai cũng thích. Đức Giêsu thì khác, sau khi hóa bánh ra nhiều cho dân chúng ăn no nê, Ngài biết ý định của họ muốn tôn Ngài làm Vua (Ga 6, 15). Không chần chừ, Ngài “bắt các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán đám đông”. Điều này không lạ gì, vì Đức Giêsu muốn tránh cho các môn đệ tỏ ra vênh vang về quyền năng của Thầy mình, không để cho các ông bị lôi kéo theo tình cảm bốc đồng của đám đông.

Ngoài ra, nếu các môn đệ ở lại có thể làm cho tình huống thêm rắc rối, vì trong tâm trí các ông vẫn nghĩ Thầy mình sẽ tái lập vương quốc Israel, như là một thế lực trần gian. Vì vậy mà các ông đã cãi nhau xem “ai là người lớn hơn cả” (Mc 9, 34). Tiếp theo đó, Gioan và Giacôbê còn xin được ngồi bên hữu và bên tả Thầy khi Thầy được vinh quang (x. Mc 10, 35-40). Mang não trạng như vậy nên các môn đệ dễ tiếp tay cho dân chúng tạo ra một cuộc sôi động nguy hiểm. Chắc các môn đệ cũng rất khó chịu khi phải “rút lui” như vậy, tuy nhiên các ông vẫn vâng phục mặc dù không hiểu được ý Thầy.  

Trong lúc các môn đệ xuống thuyền thì Đức Giêsu cũng giải tán dân chúng. Khi còn lại một mình, Ngài lên núi cầu nguyện. Việc chìm sâu trong sự gặp gỡ Cha luôn là những thời điểm quan trọng để Ngài kín múc lại thần lực và để thấy mình luôn hợp nhất với Cha trong mọi hành động. Khi đêm đã về khuya, có lẽ Đức Giêsu đi vòng qua  mé hồ để đến bờ bên kia. Đến khoảng canh tư, nghĩa là khoảng 3g sáng, và có thể là đêm trăng sáng, nên khi đi trên vùng đất cao ở phía bắc bờ hồ, Ngài nhìn thấy thuyền các môn đệ đang chiến đấu với những cơn sóng gió, và Ngài đã đi trên mặt biển mà đến với họ.

Thấy có bóng người đi trên mặt nước mà đến, các môn đệ sợ hãi la lên, vì tưởng là ma. Đức Giêsu liền trấn an họ: “Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ”. Các ông chưa dám tin là thật, nhưng Phêrô đã táo bạo lên tiếng: “Nếu quả là Thầy, thì xin cho con được đi trên mặt nước mà đến với Thầy”. Một lời đề nghị quá liều lĩnh, sao ông không xin cho bão táp lặng yên mà lại xin đi trên mặt nước. Nếu không phải Thầy thì sao? Phêrô vẫn hành động theo sự thúc đẩy của cảm tính mà không chịu nhìn rõ thực trạng và không cân nhắc kỹ lưỡng. Vì vậy mà ông từng thất bại và sẽ còn vấp ngã nặng nề. Tuy nhiên, với sự nhiệt tình, ngay thẳng, thành thật, ông không bao giờ thất bại ở giây phút cuối.

Khi Đức Giêsu bảo “Cứ đến” là ông bước xuống mặt biển ngay. Phải tin mạnh mẽ thì ông mới dám hành động như vậy. Không biết ông đi được bao xa, nhưng khi thấy gió thổi thì ông hoảng sợ, không còn giữ được lòng tin, ông bắt đầu chìm xuống. Cũng may là trong cơn nguy ngập, ông đã kịp thời kêu lên:“Lạy Thầy, xin cứu con !”. Đức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và đưa ông lên thuyền. Ngài trách ông: “Người đâu mà kém tin vậy!, Sao lại hoài nghi!”. Hoài nghi đã làm cho Phêrô sợ hãi, và sợ hãi đã phá tan một năng lực siêu nhiên đã được kết tụ, khiến con người ông trở nên nặng nề và bị nhận chìm xuống.

Chỉ có thể biết lòng tin mạnh mẽ hay không khi gặp thử thách. Thử thách là điều cần thiết để thanh luyện và nâng cao đức tin. Không chịu được thử thách nên bao người đã bỏ cuộc. Mỗi lần vượt qua thử thách lại cho chúng ta kinh nghiệm sống đức tin. Là Kitô hữu, chúng ta không bao giờ chiến đấu một mình với nghịch cảnh, những cám dỗ và sầu khổ. Chúa thấy tất cả và không bao giờ để ta phải chiến đấu một mình. Có khi chúng ta cũng lo sợ và hốt hoảng trước giông tố cuộc đời, nhưng không được mất lòng tin nơi Chúa. Ngài vẫn nhìn thấy và luôn kịp thời trong mọi tình cảnh nguy nan của chúng ta, miễn ta đừng cuống cuồng, thất vọng hay buông xuôi, nhưng vững lòng trông cậy.

Chính trong thử thách này mà các môn đệ khám phá một điều lớn lao về Thầy mình: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!”. Các ông vẫn bên cạnh Thầy nhưng chưa hiểu Thầy được bao nhiêu. Gần Chúa không hẳn là biết rõ về Chúa. Gần mặt nhưng không gần lòng. Qua biến cố mới biết rõ con người của nhau hơn. Chúa vẫn tiếp tục mở ra cho chúng ta mầu nhiệm vô biên của Ngài, nhưng Ngài muốn lòng tin của chúng ta phải lớn lên qua từng thử thách, qua từng chặng đường đời. Khi đức tin lớn lên thì lòng mến cũng sáng lên để ta bước vào cảnh giới mới.

Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu!
Tuổi trẻ thường háo hức trước thành công,
mong tới đỉnh trên con đường danh vọng,
nhưng nhìn lại thấy tâm hồn trống rỗng,
vì mọi sự rồi cũng hóa ra không.

Cũng như các tông đồ sống khi xưa,
Chúa tránh cho chúng con khỏi ảo vọng,
đừng xây đời bằng giấc mộng quyền hành,
sẽ đưa con vào tình thế long đong,
phải chèo chống giữa phong ba đêm tối,
khiến con thấy chơi vơi và bực bội.

Khi lênh đênh đời mình giữa biển khơi,
con thấy mình như kẻ bị bỏ rơi,
thấy buồn tủi và chua xót ngậm ngùi,
bao nỗ lực như chôn vùi đáy biển,
bao cố gắng hy sinh làm việc thiện,
con nuối tiếc trên đường đi theo Chúa.

Nhưng đâu hay Chúa đến quá bất ngờ,
trong đêm khuya giữa sóng gió vật vờ,
làm con sợ hãi tưởng là bóng ma,
Chúa đã đến với quyền năng thật lạ,
khiến con quá vui mừng và tin tưởng,
vì biết mình luôn được Chúa yêu thương,

Con chẳng dám xin đi trên mặt nước,
như Phê-rô đã bước xuống khỏi thuyền,
con chỉ xin một đức tin kiên vững,
để can trường vượt hết những nguy nan.

Xin cho Giáo hội Chúa giữa biển đời,
như con thuyền vượt sóng ở ngoài khơi,
đưa đoàn con về tới bến quê trời,
nơi vinh phúc ngàn đời là chính Chúa. Amen


Lời Chúa: Mt 14, 22-33

Sau khi đã làm phép lạ cho năm ngàn người ăn no, Ðức Giêsu liền bảo các môn đệ xuống thuyền qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi một mình mà cầu nguyện. Tối đến, Người vẫn ở đó một mình. Còn chiếc thuyền thì đã ra xa bờ đến cả mấy cây số, bị sóng đánh vì ngược gió.

Vào khoảng canh tư, Người đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hốt bảo nhau: “Ma đấy!”, và sợ hãi la lên. Ðức Giêsu liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” Ông Phêrô liền thưa với Người: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài.” Ðức Giêsu bảo ông: “Cứ đến!” Ông Phêrô từ thuyền bước xuống, đi trên mặt nước, và đến với Ðức Giêsu. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” Ðức Giêsu liền đưa tay nắm lấy ông và nói: “Người đâu mà kém tin vậy! Sao lại hoài nghi?” Khi Thầy trò đã lên thuyền, thì gió lặng ngay. Những kẻ ở trong thuyền bái lạy Người và nói: “Quả thật Ngài là Con Thiên Chúa!”

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây