TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

CN34TNb - Đức Giêsu Kitô, Vua Vũ Trụ

“Quan nói đúng: Tôi là Vua”. (Ga 18, 33b-37)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Chúa Nhật XVII Thường Niên – Năm B

18/07/2021 03:03:31 |   903

Chúa Nhật XVII Thường Niên – Năm B
 

CN17TN B

Ga 6,1-15

BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XVII Thường Niên – Năm B

Dẫn vào Thánh Lễ

Anh chị em thân mến! Chúa Giêsu thương dân chúng, vì đã theo Người vào trong hoang địa. Người chủ động lo cho họ ăn, bằng việc dùng năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá của một bé trai, để làm phép lạ nhân ra nhiều và phân phát cho dân được ăn no nê. Qua phép lạ này, Chúa Giêsu muốn chứng tỏ Người là Môisê mới của Tân Ước. Người ban Manna mới là bánh và cá được nhân ra nhiều, như hình bóng của Bánh Hằng Sống là thân mình Người trong Bí tích Thánh Thể Người sẽ thiết lập. Ngày nay vẫn còn có biết bao nhiêu người không cơm ăn, áo mặc, thuốc men và không có cả tình thương nữa….họ cũng cần được quan tâm giúp đỡ. Vậy chúng ta phải làm gì để giúp đỡ những người đang đói khát của ăn vật chất và lương thực thiêng liêng là Lời Chúa và Thánh Thể? Xin Chúa cho chúng ta biết thống hối để đủ sáng suốt mà nhìn thấy đám đông đói khát này, và sốt sáng dâng Thánh Lễ cầu cho họ.

Ca nhập lễ

Thiên Chúa ngự trong thánh điện của Người; Thiên Chúa tạo nhà cửa cho những kẻ bị bỏ rơi. Chính Người ban cho dân Người được quyền năng và mãnh lực.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Chúa là sức mạnh và là niềm trông cậy của chúng con không có Chúa chẳng có chi vững bền, chẳng có chi thánh thiện; xin mở lòng nhân hậu hướng dẫn chúng con để khi biết cách dùng những của cải chóng qua đời này, chúng con đã gắn bó với của cải muôn đời tồn tại. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: 2 V 4, 42-44

“Họ ăn xong mà hãy còn dư”.

Trích sách Các Vua quyển thứ hai.

Trong những ngày ấy, có một người từ Baal-salisa mang đến dâng cho Êlisê, người của Thiên Chúa, bánh đầu mùa, hai mươi chiếc bánh mạch nha và lúa mì đầu mùa. Người của Thiên Chúa liền nói: “Xin dọn cho dân chúng ăn”. Ðầy tớ của người trả lời: “Tôi dọn bấy nhiêu cho một trăm người ăn sao?” Nhưng người ra lệnh: “Cứ dọn cho dân chúng ăn, vì Chúa phán như sau: ‘Người ta ăn rồi mà sẽ còn dư'”. Ðoạn người dọn cho họ ăn mà còn dư đúng như lời Chúa phán.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 144, 10-11. 15-16. 17-18

Ðáp: Lạy Chúa, Chúa mở rộng bàn tay ra, và thi ân cho chúng con được no nê (c. 16).

Xướng: Lạy Chúa, mọi công cuộc của Chúa hãy ca ngợi Chúa, và các thánh nhân của Ngài hãy chúc tụng Ngài. Thiên hạ hãy nói lên vinh quang nước Chúa, và hãy đề cao quyền năng của Ngài. 

Xướng: Muôn loài để mắt cậy trông vào Chúa, và Ngài ban lương thực cho chúng đúng theo giờ. Chúa mở rộng bàn tay ra, và thi ân cho mọi sinh vật được no nê. 

Xướng: Chúa công minh trong mọi đường lối, và thánh thiện trong mọi việc Chúa làm. Chúa gần gũi những kẻ kêu cầu Ngài, mọi kẻ kêu cầu Ngài cách thành tâm.

Bài Ðọc II: Ep 4, 1-6

“Chỉ có một thân thể, một Chúa, một đức tin và một phép rửa”.

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Êphêxô.

Anh em thân mến, tôi là tù nhân trong Chúa, tôi khuyên anh em hãy ăn ở xứng đáng với ơn kêu gọi anh em đã lãnh nhận. Anh em hãy hết lòng khiêm nhượng, hiền hậu, nhẫn nại, chịu đựng nhau trong đức ái; hãy lo bảo vệ sự hợp nhất tinh thần, lấy bình an hoà thuận làm dây ràng buộc.

Chỉ có một thân thể và một tinh thần, cũng như anh em đã được kêu gọi đến cùng một niềm hy vọng. Chỉ có một Chúa, một đức tin, một phép rửa. Chỉ có một Thiên Chúa là Cha hết mọi người, Ðấng vượt trên hết mọi người, hoạt động nơi mọi người, và ở trong mọi người.

Ðó là lời Chúa.

Alleluia: Ga 15, 15b

Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Thầy gọi các con là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy đã nghe biết nơi Cha Thầy, thì Thầy đã cho các con biết”. – Alleluia.

Phúc Âm: Ga 6, 1-15

“Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới.

Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. Một trong các môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn.

Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh, và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng được phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. Khi họ đã ăn no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. Họ thu lại được mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.

Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Ðấng tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tín hữu

Chủ tế: Anh chị em thân mến! Chúa Giêsu đủ quyền năng làm được mọi sự mà không cần ai giúp sức. Nhưng Chúa vẫn mời gọi chúng ta đóng góp, dù chỉ là một đóng góp nhỏ và tầm thường như bé trai có năm cái bánh và hai con cá. Hiểu như thế, chúng ta cùng dâng lời cầu xin :

1. “Người của Thiên Chúa liền nói: Xin dọn cho dân chúng ăn” – Xin cho các vị Mục tử, biết quan tâm đến nhu cầu phần rỗi các linh hồn, để các ngài nỗ lực tìm ra những phương thế thích hợp và hữu hiệu, giúp cho nhiều người tin nhận Chúa.

2. “Anh em hãy ăn ở xứng đáng với ơn kêu gọi anh em đã lãnh nhận” – Xin cho các tín hữu ý thức rằng khi họ được lãnh nhận ơn Chúa, thì họ cũng được mời gọi bước theo Chúa, để mọi công việc làm đều minh chứng rằng Chúa đang hiện diện trong họ.

3. “Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng được phân phát như thế” – Xin cho có nhiều tâm hồn thánh thiện và quảng đại cộng tác vào công cuộc bác ái từ thiện, để nhân loại bớt phần nào cơ cực thể xác, hầu giúp cho tâm hồn được thanh thản sống niềm tin của mình.

4. Chúa Giêsu hiện diện trong Bí tích Thánh Thể – Xin cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta, luôn biết sống thân mật với Chúa Giêsu Thánh Thể, năng chiêm ngắm, tâm sự và phó thác mọi sự cho Chúa, hầu được Chúa nâng đỡ và bổ sức cho.

Chủ tế: Lạy Chúa, mỗi ngày sống của chúng con là hồng ân Chúa ban. Xin giúp chúng con biết thu góp từng mảnh thời gian để sống khiêm nhường, hiền hậu, nhẫn nại và yêu thương chân thành, hầu tình yêu Chúa được triển nở nơi chúng con. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô Chúa chúng con.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, chúng con dâng lên những của lễ Chúa đã rộng ban cho chúng con; cúi xin Chúa vui lòng chấp nhận, và cho lễ tế này đem lại ân sủng dồi dào để chúng con được thánh hóa trong cuộc đời hiện tại và đạt tới hạnh phúc muôn đời. Chúng con cầu xin…

Ca hiệp lễ

Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người.

Hoặc đọc:

Phúc cho những ai hay thương xót người, vì họ sẽ được xót thương. Phúc cho những ai có lòng trong sạch, vì họ sẽ được nhìn xem Thiên Chúa.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, Chúa đã cho chúng con tham dự vào bí tích Thánh Thể, để chúng con đời đời tưởng nhớ Ðức Giêsu Con Một Chúa, đã chịu khổ hình và sống lại hiển vinh; xin cho bí tích tình yêu Người trối lại dẫn chúng con tới hưởng ơn cứu độ muôn đời. Chúng con cầu xin…

Suy niệm

Ðược chứng kiến phép lạ hóa bánh ra nhiều, người Do thái cho rằng Ðức Giêsu là vị ngôn sứ của thời cuối cùng. Vị ngôn sứ được sai đến để giải phóng dân tộc và phục hồi sức mạnh nước Israel. Họ muốn tôn Ðức Giêsu làm vua với mục đích để Ngài bảo đảm đời sống cho họ bằng những phép lạ tương tự. Nhưng Ðức Giêsu lánh đi, Ngài muốn cho thấy Ngài được Thiên Chúa sai đến thế gian  không phải để làm chính trị nhưng để cứu vớt con người, dẫn đưa họ về Thiên Chúa. Phép lạ cho thấy Ðức Giêsu thương con người. Ngài cứu chữa phần hồn, dưỡng nuôi phần xác.

TÍNH TOÁN!
(Chúa Nhật XVII TN B) - Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột

Tình cảnh nhân loại từ xưa đến nay nhìn chung thật hiếm có thời kỳ lâu dài được sống trong an bình hạnh phúc. Con người càng phát triển thì nhu cầu càng cao và càng thêm nhiều. Kiếm được một lúc nào đó nhân loại trên trái đất này thoả mãn được nguyên chỉ các nhu cầu sinh tồn căn bản như ăn uống mà thôi thì cũng là khó thấy. Ngay cả đến hôm nay khi mà nền khoa học công nghệ phát triển phải nói là rất cao thì vẫn còn đó hằng trăm triệu người ở Á châu, đặc biệt ở Châu lục đen đang phải chịu cảnh thiếu thốn lương thực. Có thể nói ngày nay, người ta chết vì đói thì ít những chết vì thiếu ăn hay thiếu dinh dưỡng thì dường như không thống kê được. Bên cạnh những thiên tai, thì nhân hoạ vẫn đang rình rập con người mọi lúc mọi nơi. Nào là lũ lụt, sóng thần, nào là động đất, hạn hán, nào là khủng bố, chiến tranh… Khói lửa súng đạn đang lan tràn đó đây là một minh chứng. Chuyện khích bác, doạ dẫm nhau bằng vũ khí hạt nhân hay trừng phạt kinh tế nhau cũng vẫn chưa ngừng. Tai ương, hoạn nạn như đang rình rập chúng ta từng ngày. Người nghèo khổ luôn có đó quanh ta. Cảnh khổ đau như là chuyện cơm bữa của các chương trình thời sự trên truyền hình.

Bài đọc thứ nhất trích sách các Vua tường thuật một nạn đói đang xảy ra tại xứ Ghingan. Đã là nạn đói thì số người khốn khổ là con số không nhỏ. Quý ông bà lớn tuổi dân Việt hẳn có kinh nghiệm nào đó về nạn đói  năm 1945 (Ất Dậu) trên quên hương đất nước chúng ta. Dù sinh sau đẻ muộn nhưng qua các tài liệu ghi chép, kẻ hậu sinh cũng hình dung được phần nào cái cảnh người chết dọc đường như rạ, đến nỗi ngay cái chuyện đào hố để chôn cũng lắm vất vả. Rồi đến chuyện phải ăn thịt đồng loại để sống cũng khiến thế hệ hôm nay dù khó tưởng tượng nhưng vẫn là chuyện đã từng xảy ra.

Trước bao cảnh khổ ấy của đồng loại, chúng ta, Kitô hữu, những người theo đạo của tình yêu, của bác ái, ai ai cũng động lòng xót thương. Thế nhưng, chúng ta cũng rất có thể có thái độ như người hầu của tiên tri Êlisêu “Có được chỉ hai mươi chiếc bánh lúa mạch làm sao có thể phát cho cả trăm người ăn đây”, hay như Philipphê: “Có mua hai trăm bạc bánh (khoảng trên dưới bốn mươi triệu đồng Việt Nam) cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút”. Ngài Philipphê tính toán quả không sai. Với năm ngàn người đàn ông chưa kể đàn bà và con trẻ thì bốn muơi triệu tiền bánh cũng chẳng thấm vào đâu. Các Tin Mừng nhất lãm còn cho ta hay rằng có tông đồ lại hiến kế kiểu phủi tay: Thôi, ta giải tán để họ vào làng mà mua thức ăn (x.Mt 14,15; Mc 6,36; Lc 9,12). Một diệu kế rất mang tính kinh tế. Tuy nhiên, đằng sau nó vẫn là một tấm lòng đầy tính toán và dĩ nhiên nó bộc lộ sự hẹp hòi của con tim.

“Phát cho họ ăn đi”. Elisêu khẳng khái với người hầu cách không do dự. Còn Chúa Giêsu thì dứt khoát: “Các con hãy cho họ ăn đi”. Đã yêu thì đừng tính toán. Đã yêu thì hãy làm ngay những gì trong tầm tay của mình. Tình yêu không hệ tại ở số lượng. Chúng ta vốn quen với câu chuyện bà goá nghèo trong Tin Mừng. Dù với hai xu nhỏ nhưng hơn cả trăm triệu đồng của những người giàu có, khi họ chỉ trao dâng cái phần thừa thải của mình, còn bà thì thực hiện nghĩa cử yêu thương bằng cả sự sống còn của mình (x. Lc 21,1-4; Mc 12,41-44).

Quả thật, rất nhiều lần trước cảnh tình khốn khổ của tha nhân, chúng ta viện cớ là làm không xuể, làm như muối bỏ biển, nên đã thoái thác nghĩa vụ yêu thương như lời Chúa chỉ dạy. Ma quỷ có thừa xảo kế tinh ranh. Chúng đâu có cám dỗ chúng ta không thương yêu tha nhân, nhưng lại gieo vào tâm trí chúng ta sự tính toán về kết quả. Ai lại không mong việc làm của mình có kết quả, nhất là những việc tốt, những nghĩa cử yêu thương? Khi cám dỗ ta về viễn cảnh không như ý, đó là dù ta có cố sức đến bao nhiêu cũng chẳng giải quyết được sự gì, thì ma quỷ đã thành công nhiều lần, khi khiến chúng ta chần chừ, ngần ngại dấn thân. Và từ sự ngần ngại, lần lữa chúng ta đã nhiều lần bỏ qua nhiều dịp để sống yêu thương.

Là Thiên Chúa, với quyền năng cao cả, Chúa Giêsu có thể làm từ không ra có. Ngài có thể cho bánh từ trời xuống nuôi dân, hoặc biến sỏi đá thành cơm bánh. Thế nhưng, Chúa lại muốn cần đến năm chiếc bánh và hai con cá nhỏ của một em bé lúc bấy giờ để rồi giáng phúc thi ân cho cả gần mười ngàn người hôm ấy. Khi nhận lấy phần cá, bánh nhỏ bé ấy không phải Chúa cần bao nhiêu phần trăm phần góp của chúng ta cho bằng sự dấn thân của ta trong tình yêu. Khi nhận lấy năm chiếc bánh và hai con cá từ tay em bé, Chúa Giêsu minh định với chúng rằng đã yêu thì đừng quá tính toán.

“Ăn - cho, buôn - so”. Đã có tính toán, so đo thì thật khó sống yêu thương. Đợi cho đầy đủ các tiện nghi rồi mới phục vụ thì không còn là phục vụ. Đợi cho đầy đủ tiền, có cơ sở vật chất hay đủ phương tiện rồi mới sống quảng đại với đàn chiên thì chưa phải là mục tử. Đợi cho dư dã rồi mới làm việc bác ái yêu thương thì còn gì là yêu thương bác ái. Dù rằng cần biết sống khôn ngoan và thận trọng, nhưng đã yêu thì phải chấp nhận “liều” một cách nào đó. “Một con én không làm nên mùa xuân”. Đây là một lời nhận định thiết thực, cũng có thể là một lời khuyên khôn ngoan, nhưng rất có thể là một chước cám dỗ tinh tế của thần dữ. Xin đừng quên rằng sẽ chẳng bao giờ có mùa xuân nếu không có từng con chim én nhỏ.

Người nghèo luôn ở bên ta. Cảnh khốn khổ của đồng loại vẫn nhan nhãn trước mắt chúng ta. Nguyên nhân của sự nghèo đói, cảnh khốn cùng hiện nay chủ yếu là do bạo quyền, nạn bất công, sự gian dối. Lời mời gọi yêu thương, dấn thân chia sẻ đang cấp thiết ngõ với chúng ta: “Chúng tôi rất cần tình yêu của bạn, của ông bà, anh chị…”. Đã yêu, xin đừng quá tính toán. Hãy làm những gì có thể trong tầm tay, ngay hôm nay. Với cả con tim, với sự dấn thân hết mình thì một nghĩa cử yêu thương dù nhỏ bé, bình thường cũng có thể gặt hái kết quả phi thường và to lớn. Một chân lý ngàn đời: Đấng là Tình Yêu và cũng là Đấng mà không có sự gì là không thể, luôn đồng hành với người biết yêu thương cách không tính toán.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột

Chúa Nhật tuần lễ thứ 17 thường niên
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 6, 1-15).

Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới.

Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. Một trong các môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn.

Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh, và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng được phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tùy thích. Khi họ đã ăn no nê, Người bảo các môn đệ: “Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi”. Họ thu lại được mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Ðấng tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.

Suy niệm

Dấu lạ trong Kinh Thánh luôn là một điều bí ẩn, bởi dấu lạ không dừng lại nơi thể lý, vì đã thay đổi cái hiện thực, nhưng dấu lạ còn hướng tới một thực tại tiềm ẩn bên trong. Thiên Chúa nuôi dân Người bằng Mana, bằng bánh không dừng lại nơi những thứ lương thực đó, nhưng Thiên Chúa còn để lại đằng sau một ý nghĩa mang tính thiêng liêng nữa. Một bữa ăn của gia đình huynh đệ. Phụng vụ Lời Chúa tuần lễ thứ 17 thường niên với chủ đề bánh, lương thực nuôi con người hàng ngày, mời gọi con người hướng về lương thực thiêng liêng con người đang thiếu và cần có mỗi ngày là sự sống đời đời, là bữa ăn huynh đệ, là tình yêu đại đồng trong một cộng đoàn, đặc biệt là trong gia đình Giáo hội Công Giáo.

Khi dân riêng Thiên Chúa được đưa ra khỏi Ai-cập, họ được nuôi bằng một thứ lương thực chưa bao giờ họ thấy, ngay cả cha ông họ. Hàng ngày, họ lượm chung quanh nhà và dùng đủ trong một ngày. Đây là thứ gì đây? và họ gọi là Mana. Bước vào thời các tiên tri, cộng đoàn dân thánh đó luôn có sự hiện diện của Thiên Chúa, Ngài chăm sóc họ cách này cách khác, có những lúc họ đói, Ngài đã cho họ bánh qua sự trao ban từ các tiên tri. Sách các Vua trong bài đọc 1 kể lại cho chúng ta một trong những biến cố đặc biệt đó: “Trong những ngày ấy, có một người từ Baal-salisa mang đến dâng cho Êlisê, người của Thiên Chúa, bánh đầu mùa, hai mươi chiếc bánh mạch nha và lúa mì đầu mùa. Người của Thiên Chúa liền nói: “Xin dọn cho dân chúng ăn”. Ðầy tớ của người trả lời: “Tôi dọn bấy nhiêu cho một trăm người ăn sao?” Nhưng người ra lệnh: “Cứ dọn cho dân chúng ăn, vì Chúa phán như sau: 'Người ta ăn rồi mà sẽ còn dư'”. Thiên Chúa nuôi dân người bằng những chiếc bánh từ muôn phương. Ngài dùng chính bàn tay con người, dùng sự cộng tác nơi nhiều người, để làm cho bàn tiệc huynh đệ của dân người được đầy đủ cơm bánh. Tình yêu Thiên Chúa tuôn đổ trên tất cả, nhưng Ngài mời con người cộng tác để chia sẻ, để trao ban, đặc biệt hơn là tập tành cho con người sống tình liên đới qua việc chia sẻ, quảng đại trao ban và từ bỏ tính ích kỷ hẹp hòi.

Bước ra khỏi miền đất truyền thống và lề luật, thánh Phaolô cảm nghiệm được tâm tình nhập thể của Đức Giêsu, Ngài đến để xây dựng một dân riêng, xây dựng một gia đình và nơi cộng đoàn đó, Đức Giêsu dạy dỗ con người sống với nhau bằng sự trân trọng, chia sẻ và liên đới trong tình yêu. Trong lá thư gởi cộng đoàn Ê-phê-sô, thánh nhân chia sẻ niềm vui của các tín hữu khi được sống trong một gia đình thiêng liêng như thế nào: “Chỉ có một thân thể và một tinh thần, cũng như anh em đã được kêu gọi đến cùng một niềm hy vọng. Chỉ có một Chúa, một đức tin, một phép rửa. Chỉ có một Thiên Chúa là Cha hết mọi người, Ðấng vượt trên hết mọi người, hoạt động nơi mọi người, và ở trong mọi người”. Gia đình Thiên Chúa không có sự phân biệt giàu nghèo, gia đình Thiên Chúa không phân biệt lương giáo, gia đình Thiên Chúa không chia rẽ vùng miền và địa vị trong cuộc sống. Đó là một thân thể thiêng liêng, mỗi người có một phận vụ khác nhau, nhưng luôn luôn liên đới và gắn bó với nhau trong ân sủng cứu độ và trong tình yêu của Thiên Chúa. Tâm tình đó được dàn trải qua mọi thời, mọi nơi, mọi đất nước và mọi dân tộc, để tất cả đều mang khát vọng tìm về với cội nguồn của mình là đâu? Thiên Chúa hay thế gian.

Được ăn bánh từ trời no nê, chắc ai cũng ngập tràn niềm vui. Được chứng kiến niềm vui của cộng đoàn, chắc Đức Giêsu cũng vui lắm vì thấy con người đang ngụp lặn trong niềm hạnh phúc chưa bao giờ có. Vậy mà khi đám đông tôn vinh Ngài là vua, là người lãnh đạo tinh thần, Ngài đã lánh đi một chỗ khác, thật vô lý trong cách suy nghĩ tự nhiên của con người. Thánh Gioan đã trình bày phép lạ hóa bánh của Đức Giêsu để nuôi một đám đông dân chúng trên dưới 10 ngàn người: “Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: “Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?” Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. Philipphê thưa: “Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút”. Một trong các môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: “Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người”. Chúa Giêsu nói: “Cứ bảo người ta ngồi xuống”. Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn”. Được ăn uống no nê với một thứ lương thực đặc biệt như thế thì còn gì vui bằng, họ tôn vinh Ngài, chắc để tạ ơn và để rồi mỗi ngày, Ngài sẽ nuôi họ như thế. Câu chuyện không là vậy, Đức Giêsu đã lánh đi chỗ khác, bởi Ngài đến thế gian không phải để được tôn vinh, không phải để được làm vua: “Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: “Thật ông này là Ðấng tiên tri phải đến trong thế gian”. Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình”.

Đức Giêsu đã bày tỏ một thái độ khác thường, Ngài đem đến thế gian một thao thức là xây dựng một gia đình huynh đệ, xây dựng một cộng đoàn thiêng liêng, một hình ảnh khởi đầu của Dân mới, nơi cộng đoàn đó, không còn phân biệt giàu nghèo, không còn phân biệt địa vị xã hội, không còn phân biệt tài năng hay bất cứ một khía cạnh nào của cuộc sống, tất cả được chăm sóc, tất cả được yêu thương và tất cả được cứu độ. Phép lạ hóa bánh nuôi cộng đoàn trong câu chuyện trên là một điển hình, dân chúng tìm về với Ngài, trong đó đủ mọi thành phần trong thế giới. Thao thức của Đức Giêsu ngày xưa cũng là thao thức của Chúa Cha và cũng là thao thức của Giáo hội hôm nay. Một thế giới đại đồng, một thế giới huynh đệ, một thế giới tình thương, không còn chiến tranh, không còn bệnh tật, không còn bóc lột lẫn nhau và không còn phân biệt hơn thua, giàu nghèo.

Để xây dựng một cộng đoàn huynh đệ, một gia đình thiêng liêng, điều tất yếu là dựa trên nền tảng công bằng. Công bằng phân phối, công bằng giao hoán, công bằng tình thương. Giáo hội hôm nay đang cố gắng thực hiện thao thức của Đấng sáng lập là Đức Giêsu khi từng ngày đặt giá trị của tình thương lên bạo lực, đặt giá trị của gia đình thiêng liêng lên trên những cuộc chiến tang thương, những đau khổ từ dịch bệnh, để từ đây, tình người được lên ngôi, tình thương được hâm nóng và tình gia đình được ấm áp hơn. Ước mơ là thế, nhưng Giáo hội đang đi giữa lòng nhân loại, đang chung chia với nhân loại những đau khổ về thể lý, những thiếu thốn về cuộc sống hiện tại, do đó, Giáo hội luôn nhắc nhở con cái hãy sống tinh thần của Thầy Chí Ái, biết động lòng thương khi nhân loại đang bơ vơ như đàn chiên không người chăn, khi thấy đám đông kéo đến, hãy chăm sóc, hãy cảm thông và hãy cùng đau nỗi đau của họ, cùng trở nên nghèo với những người nghèo và trở nên nhỏ bé với những người bị bỏ rơi giữa xã hội.

Đám đông đói tìm đến với Chúa và được ăn no nê, chắc chắn họ sẽ trở về trong sự bình an tâm hồn. Trong nỗi niềm dịch bệnh đang hoành hành khắp thế giới và trên đất nước chúng ta, ai cũng sợ hãi, hoang mang, tâm hồn bất an và thiếu thốn thức ăn thiêng liêng là Thánh lễ, là bí tích, là mầu nhiệm Giáo hội nơi cộng đoàn. Thiên Chúa vẫn đứng đó, Ngài đã cúi xuống với chúng ta để chung chia mọi nỗi niềm của con người, chúng ta hãy hướng về Ngài trong lời cầu nguyện, hãy hiệp thông với Ngài trong thánh lễ trên đồi Can-vê, để được Ngài dạy dỗ, để được Ngài nuôi ăn bằng tình thương, bằng tình người, bằng lương thực thiêng liêng. Khi tình yêu lên ngôi là lúc Thiên Chúa thi ân giáng phúc. Những tấm lòng vàng, những con người sẵn sàng, tất cả đã và đang đi vào giữa lòng nhân loại, để chia sẻ, để cảm thông, để phục vụ và để được chăm sóc một Đức Giêsu với những vết thương đầy mình. Chắc hẳn lương thực hôm nay con người đang cần là tình người, tình gia đình, tình cộng đoàn. Mỗi người có đủ tự tin và niềm tin để vượt qua những sợ hãi, những khó khăn và những tham vọng, để giúp đỡ và chia sẻ với tha nhân trong hoàn cảnh hiện tại. Đức Giêsu sẵn sàng đồng hành với chúng ta khi tâm hồn chúng ta mở ra, đôi tay chúng ta không còn khép kín và bước chân chúng ta không còn ngại ngùng.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã nuôi dưỡng dân chúng bằng thứ lương thực tình thương mỗi ngày bằng chính con người và sự hiện diện của Chúa, xin Chúa giúp chúng con cố gắng đi lại con đường của Chúa, để phục vụ, để chia sẻ, để trao ban tình người, trao ban tình thương cho anh chị em. Chúa thao thức xây dựng một gia đình huynh đệ và bình đẳng nơi thế giới này, xin cho chúng con cố gắng cùng với ơn Chúa, tiếp tục thực hiện thao thức của Chúa ngay trong gia đình, trong cộng đoàn, trong xứ đạo chúng con, để tất cả trở thành anh chị em trong cùng một gia đình Thiên Chúa tình yêu. Amen.

Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh

 

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây