Chúa Nhật XXV Thường Niên -Năm B
Mc 9,30-37
BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Chúa Nhật XXV Thường Niên -Năm B
Dẫn vào thánh lễ
Anh chị em thân mến!
Những bài đọc của Chúa Nhật XXV này, loan báo cho chúng ta về cái chết đau thương của người công chính, ám chỉ tới cái chết của Đức Kitô. Chính Người cũng thông báo trước cho các môn đệ biết điều này, nhưng các ông không thể hiểu nổi, các ông không thể ngờ được điều đó lại xảy ra cho Chúa Giêsu!
Theo Thánh Giacôbê tông đồ thì chỉ vì người ta ghen ghét, xét đoán nhau, mà người này gây nên đau khổ và chết chóc cho người khác. Đó cũng chính là trường hợp của Đức Ki-tô khi biệt phái, luật sĩ, thượng tế ghen tức với Người. Vì thế, thánh nhân kêu mời mỗi người hãy sinh hoa quả công chính là gieo vãi trong bình an.
Giờ đây, đứng bên nhau chung một tâm hồn, chung ước nguyện, chúng ta cùng xin lỗi Chúa, xin lỗi nhau, để được thật sự bình an và hạnh phúc dâng Thánh Lễ cao cả lên Ba Ngôi Thiên Chúa.
Ca nhập lễ
Chúa phán: Ta là phần rỗi của dân Ta. Họ đã kêu cầu Ta trong mọi nỗi gian truân. Ta đã nhậm lời họ, và Ta sẽ là Chúa của họ đến muôn đời.
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa, Chúa đã thu gọn toàn thể lề luật thánh vào giới răn độc nhất là mến Chúa yêu người, xin giúp chúng con hằng vâng giữ điều Chúa truyền dạy, để sau này đạt tới phúc trường sinh. Chúng con cầu xin…
Bài Ðọc I: Kn 2, 12. 17-20
“Chúng ta hãy kết án cho nó chết cách nhục nhã”.
Trích sách Khôn Ngoan
(Những kẻ gian ác nói rằng:) “Chúng ta hãy vây bắt kẻ công chính, vì nó không làm ích gì cho chúng ta, mà còn chống đối việc chúng ta làm, khiển trách chúng ta lỗi luật và tố cáo chúng ta vô kỷ luật. Vậy chúng ta hãy xem điều nó nói có thật hay không, hãy nghiệm xét coi những gì sẽ xảy đến cho nó, và hãy chờ xem chung cuộc đời nó sẽ ra sao. Vì nếu nó thật là con Thiên Chúa, Chúa sẽ bênh vực nó, sẽ giải thoát nó khỏi tay những kẻ chống đối nó. Chúng ta hãy nhục mạ và làm khổ nó, để thử xem nó có hiền lành và nhẫn nại không. Chúng ta hãy kết án cho nó chết cách nhục nhã, vì theo lời nó nói, thì người ta sẽ cứu nó!”
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 53, 3-4. 5. 6 và 8
Ðáp: Chúa đang nâng đỡ tâm hồn con (c. 6b).
Xướng: Ôi Thiên Chúa, xin cứu sống con nhân danh Ngài, và xin sử dụng uy quyền phán quyết cho con! Ôi Thiên Chúa, xin nghe tiếng con cầu, xin lắng tai nghe lời miệng con xin.
Xướng: Vì những kẻ kiêu căng nổi lên chống đối, và bọn người hung hãn tìm sát hại con, bọn chúng không nhớ Thiên Chúa ở trước mặt mình.
Xướng: Kìa, Thiên Chúa phù trợ con, Chúa đang nâng đỡ tâm hồn con. Con sẽ tự nguyện hiến dâng lễ vật lên Chúa. Lạy Chúa, con sẽ ca tụng danh Ngài, vì danh Ngài thiện hảo.
Bài Ðọc II: Gc 3, 16 – 4, 3
“Hoa quả của công chính được gieo vãi trong bình an cho những người xây đắp an bình”.
Trích thư của Thánh Giacôbê Tông đồ.
Anh em thân mến, ở đâu có ganh tị và cãi vã, ở đó có hỗn độn và đủ thứ tệ đoan. Nhưng sự khôn ngoan từ trời xuống, thì trước tiên là trong trắng, rồi ôn hoà, bao dung, nhu mì, hướng thiện, đầy lòng nhân từ và hoa quả tốt lành, không xét đoán thiên vị, không giả dối. Hoa quả của công chính được gieo vãi trong bình an cho những người xây đắp an bình.
Bởi đâu anh em cạnh tranh và cãi cọ nhau? Nào không phải tại điều này: tức tại các đam mê đang giao chiến trong chi thể anh em đó sao? Anh em ham muốn mà không được hưởng, nên anh em giết nhau. Anh em ganh tị mà không được mãn nguyện, nên anh em cạnh tranh và cãi cọ. Anh em không có là tại anh em không xin. Anh em xin mà không nhận được, là vì anh em xin không đúng, cứ mơ tưởng thoả mãn các đam mê của anh em.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 8, 12
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống”. – Alleluia.
Phúc Âm: Mc 9, 29-36
“Con Người sẽ bị nộp. Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ từ trên núi xuống, rồi đi ngang qua xứ Galilêa và Người không muốn cho ai biết. Vì Người dạy dỗ và bảo các ông rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”. Nhưng các ông không hiểu lời đó và sợ không dám hỏi Người.
Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông: “Dọc đàng các con tranh luận gì thế?” Các ông làm thinh, vì dọc đàng các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất. Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng: “Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”. Rồi Người đem một em bé lại đặt giữa các ông, ôm nó mà nói với các ông rằng: “Ai đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy”.
Ðó là lời Chúa.
Lời nguyện tín hữu
Chủ tế: Anh chị em thân mến! Chúa Giêsu Kitô là sự khôn ngoan khôn lường của Thiên Chúa sai đến, dạy dỗ nhân loại đường về cõi vĩnh hằng. Tin tưởng vào sự dìu dắt của Người, chúng ta dâng lời nguyện xin:
1. “Chúng ta hãy nhục mạ và làm khổ nó…chúng ta hãy kết án cho nó chết cách nhục nhã”.- Xin cho các Chủ chăn một đức tin vững mạnh, để can đảm chấp nhận mọi khinh chê, thua thiệt và cả chết chóc, để “ miễn là Chúa được rao giảng”
2. “Ở đâu có ganh tỵ và cãi vã, ở đó có hỗn độn và đủ thứ tệ đoan”,- Xin cho các cộng đoàn dân Chúa trên thế giới, biết sống hiệp nhất yêu thương, nhịn nhục tha thứ, để hòa khí và an bình luôn tồn tại, như lời chư dân phản ảnh thời Giáo Hội sơ khai: “Kìa xem họ yêu nhau như thế nào”
3. “Dọc đường các con tranh luận gì thế?”.- Xin cho các tông đồ giáo dân tinh thần phục vụ hoàn toàn siêu nhiên, vị tha, không tìm gây ảnh hưởng, tranh dành địa vị, quyền bính, nhưng chỉ tìm vinh danh Thiên Chúa và phần rỗi cho các linh hồn.
4. “Ai đón tiếp Thầy, là đón tiếp Đấng đã sai Thầy”.- Xin cho mọi người trong cộng đoàn phục vụ hôm nay, ý thức việc rước Chúa Giêsu Thánh Thể, chính là tiếp rước Chúa Ba Ngôi và được tham dự vào đời sống vĩnh cửu của Ngài.
Chủ tế: Lạy Chúa Giêsu Kitô yêu mến, chúng con tạ ơn Chúa hằng thương dạy dỗ, hướng dẫn chúng con trên chính lộ tiến về cùng Chúa Cha. Xin thêm sức mạnh, cho chúng con can đảm vững bước đi theo Chúa, Đấng hằng sống và hiển trị muôn đời.
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Chúa, xin vui lòng chấp nhận của lễ cộng đoàn chúng con dâng, và nhờ thánh lễ này, xin cho chúng con được hưởng những hồng ân cao cả, mà chúng con hết lòng tin tưởng cậy trông. Chúng con cầu xin…
Ca hiệp lễ
Chúa đã ban bố các huấn lệnh, để chúng tôi được tuân giữ hết sức ân cần. Nguyện cho đường nẻo tôi vững chắc, để tuân giữ thánh chỉ của Chúa.
Hoặc đọc:
Chúa phán: Ta là mục tử tốt lành, ta biết các chiên Ta và các chiên Ta biết Ta.
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Chúa, Chúa đã lấy Mình và Máu Ðức Kitô nuôi dưỡng chúng con; xin nâng đỡ và giữ gìn chúng con luôn mãi, để chúng con được hưởng nhờ hiệu quả ơn cứu chuộc trong thánh lễ cũng như trong đời sống hằng ngày. Chúng con cầu xin…
Suy niệm
nên giống như trẻ nhỏ
Khi đi đường, các ông đã cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả. (Mc 9,30-37)
Suy niệm: Vẫn biết trên cõi đời, sống là phấn đấu đi lên. Nhưng đi lên không có nghĩa là tranh giành địa vị, dùng thủ đoạn hạ bệ người khác. Người lớn hơn cả đối với Chúa và trong Nước của Ngài là người sống khiêm tốn, đơn sơ, chấp nhận lệ thuộc vào Ngài như trẻ con phụ thuộc cha mẹ. Trở về như trẻ con có thể giải quyết nhiều vấn đề rắc rối giữa người với người, trong xã hội cũng như trong Giáo Hội. Trẻ nhỏ cần được người lớn quan tâm giúp đỡ. Trẻ nhỏ không biết tham sân si. Trẻ nhỏ chẳng cần địa vị cao thấp, không cậy dựa vào thân thế, khả năng, công trạng của mình. Trẻ nhỏ dễ hòa nhập và làm bạn với nhau. Trên hết, trẻ thơ hiểu rằng mình hoàn toàn cậy dựa, phụ thuộc vào cha mẹ, tin tưởng tuyệt đối, vâng lời cha mẹ của mình. Khi trở nên giống trẻ thơ, ta không lấy mình làm trung tâm, bản ngã là tâm điểm cuộc đời, nhưng là Thiên Chúa. Đó là đức tính của người môn đệ Chúa Ki-tô, của công dân Nước Trời.
Mời Bạn: Chiêm ngắm cung cách sửa dạy môn đệ của Chúa Giê-su, Ngài không dập tắt tham vọng của các ông, nhưng biến đổi thành ước vọng làm lớn theo tinh thần Nước Trời: khiêm tốn, xả thân phục vụ người lân cận. Ngài đảo ngược kim tự tháp: mình xuống dưới thấp, còn Chúa đưa lên cao. Hơn ai hết, Ngài đã sống tư thế người lớn nhất ấy.
Sống Lời Chúa: Tôi có khi nào nghĩ mình là kẻ xứng đáng lãnh đạo người khác không? Và tôi có tự ti xem mình chẳng ra gì trong đám bạn bè không?
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giúp con biết mình rõ hơn, sống khiêm nhường tin tưởng, không quản ngại nhận lấy những trách nhiệm Chúa giao phó, ý thức mình đang phục vụ Chúa. Amen.
Ngày 22: Lạy Chúa! Đời mỗi người đều có hai con đường: một dùng tâm trải nghiệm, gọi là ước mơ; hai dùng chân bước đi, gọi là hiện thực. Nếu tâm cảm nhận không kịp, hiện thực sẽ nhạt nhòa; chân bước đi quá chậm, mộng ước sẽ bay xa. Lúc nhỏ, hạnh phúc là chuyện rất đơn giản; lớn lên rồi, có thể sống giản đơn mới là điều hạnh phúc. Để không uổng công tạo dựng và cứu chuộc của Chúa, xin cho chúng con biết làm việc, mà Chúa muốn chúng con làm, và yêu thích những gì, mà Chúa muốn chúng con yêu mến. Amen.
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
Đầy tớ của mọi người
Bác sĩ Mayo là người đã xây dựng một bệnh viện nổi tiếng trên thế giới tại bang Minnesota. Ngày kia có một đoàn chuyên viên từ Âu châu đến thăm. Và theo tập tục ở đó, thì ban tối, trước khi đi ngủ, khách sẽ để giày của mình ở ngoài cửa phòng và sẽ có người đến lấy để đánh bóng. Bác sĩ Mayo là người về sau cùng khi đêm đã khuya. Ông thấy các đôi giày để ở ngoài của phòng, nhưng ngần ngại không muốn đánh thức các người giúp việc. Ông thở dài rồi đem các đôi giày xuống bếp và tự tay ông, thức đến quá nửa đêm để đánh bóng những đôi giày của khách.
Câu chuyện trên làm cho chúng ta nhớ tới lời Chúa qua đoạn Tin Mừng sáng nay: Nếu ai muốn làm lớn, thì phải trở nên kẻ rốt hết. Cũng như các tông đồ, chúng ta thường hay tranh luận xem ai trong chúng ta là người lớn nhất. Và Chúa Giêsu đã trả lời: Người lớn nhất phải làm đầy tớ cho mọi người. Chính Chúa Giêsu đã làm gương trước cho chúng ta. Ngài phán: Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng đến để phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá cứu chuộc cho nhiều người. Và rồi trong bữa Tiệc ly, Ngài đã quỳ xuống rửa chân cho các môn đệ. Ngài phán: Các con gọi Ta là Chúa và là Thầy thì phải lắm. Nếu Ta là Chúa và là Thầy mà còn rửa chân cho các con thì các con cũng phải rửa chân cho nhau.
Vậy chúng ta phải làm gì để noi theo mẫu gương của Ngài về vấn đề phục vụ? Chúng ta đã giúp đỡ những người anh em như thế nào? Chúng ta đối xử với những người đã làm ơn cho chúng ta ra làm sao? Và thế nào là một người đầy tớ? Tôi xin thưa đó là một người được mướn để làm việc, đặc biệt là những việc trong nhà. Và theo một ý nghĩa rộng rãi hơn, thì người đầy tớ là một người hăng hái nhiệt tình với người khác bằng một mục đích, một niềm tin. Và phục vụ có nghĩa là làm một việc để giúp đỡ hay đem lại lợi ích cho người khác.
Trong chiều hướng đó thì tất cả chúng ta đều được mời gọi để trở nên những tôi tớ. Chẳng hạn: người mẹ trong gia đình thực sự là đầy tớ cho cả nhà, bởi vì mỗi chức vụ đều có những cơ may để phục vụ. Điều quan trọng là chúng ta đã thực hiện được tinh thần tôi tớ ấy hay chưa.
Đức Giáo Hoàng người đứng đầu Giáo Hội công giáo, nắm giữ một địa vị quan trọng nhất trên thế giới, thế mà ngài vẫn tự nhận cho mình là “servus servorum”, tôi tớ của các tôi tớ.
Để kết luận, chúng ta hãy đánh giá cao việc phục vụ của những người chung quanh chúng ta, chẳng hạn như người bán hàng, người hốt rác, người giảng dạy. Đồng thời trong giây phút này, chúng ta hãy phục vụ Thiên Chúa bằng việc dâng thánh lễ, như một đỉnh cao của tinh thần phục vụ. Rồi khi trở về với cuộc sống, chúng ta hãy biến cuộc sống trở thành một thánh lễ nối dài bằng chính tinh thần phục vụ của mình. Mỗi người chúng ta hãy tự vấn lương tâm xem: Trong hoàn cảnh của tôi, tôi phải làm những gì để phục vụ và giúp đỡ những người anh em của tôi.
Phục vụ
Ai muốn làm lớn, hãy trở nên như tôi tớ cho mọi người. Như chúng ta đã biết, thánh Phanxicô Salêsiô là một giám mục nổi tiếng. Ngài có một người giúp việc, và người giúp việc này lại mắc phải cái tật nghiện rượu. Buổi tối khi công việc đã xong, anh thường hay xuống phố cùng với mấy người bạn nhậu lai rai nơi quán cóc.
Lần kia, anh ta nhậu ngoắc cần câu luôn, về tới nhà thì trời đã khuya. Vì xỉn, anh ta không biết lối vào nhà, thế là anh ta liền nằm trước cửa tòa giám mục mà ngủ. Lúc bấy giờ thánh Phanxicô Salêsiô vẫn còn thức, nghe tiếng động, ngài liền ra mở cửa và khi nhận ra anh giúp việc, ngài bèn bồng anh ta, đặt vào giường của mình để anh được nằm ngủ.
Buổi sáng thức dậy, anh giúp việc thấy mình nằm trong phòng của Đức giám mục, bèn nhớ tới bữa nhậu tối hôm trước và thế là anh vội quì xuống xin Đức giám mục tha thứ. Và cũng kể từ đó anh chừa bỏ được cái tật xuống phố nhậu lai rai với bè bạn nơi quán cóc.
Qua câu chuyện trên, chúng ta nhận thấy thái độ cư xử của thánh Phanxicô Salêsiô thật là đẹp đẽ. Là một vị giám mục nổi tiếng, thế mà ngài không ngần ngại cúi xuống, bồng ẵm người đầy tớ đang xỉn rượu, lại còn đem về phòng, đặt trên giường của mình cho người đầy tớ ấy được yên giấc. Còn mình thì phải đi tìm chỗ khác.
Thái độ ân cần ấy gợi lại cho chúng ta hình ảnh một người Samaria nhân từ trong Phúc âm, đồng thời cũng nhắc nhở cho chúng ta nhớ tới lời Chúa truyền dạy: Ai muốn làm lớn, hãy trở nên như tôi tớ cho mọi người.
Chính Chúa Giêsu cũng đã làm gương trước cho các môn đệ cũng như cho mỗi người chúng ta bắt chước, khi quì xuống rửa chân cho các ông trong buổi tối ngày Thứ năm Tuần thánh. Rồi Ngài cũng đã tâm sự với các ông: Nếu Ta là Chúa và là Thày mà còn rửa chân cho các con, thì các con cũng phải rửa chân cho nhau.
Trong cuộc sống, chúng ta thường thấy người ta nhắc tới khẩu hiệu sau đây: Mình vì mọi người. Thế nhưng, rất ít người đã thực hiện được khẩu hiệu ấy. Đáng lẽ ra mình phải vì mọi người, thì họ lại muốn mọi người phải vì mình, có nghĩa là họ muốn mọi người phải để ý đến họ, mọi người phải ca tụng họ, mọi người phải nâng đỡ họ, mọi người phải phục vụ họ, mọi người phải đem lại lợi ích cho họ.
Cách sống trên hoàn toàn trái ngược với mẫu gương của Chúa: Con Người đến không phải để được phục vụ, nhưng đến để phục vụ và hiến mạng sống mình làm giá cứu chuộc cho nhiều người.
Còn chúng ta thì sao? Chúng ta đã thực hiện điều Chúa truyền dạy đó là dấn thân để phục vụ và giúp đỡ người khác hay chưa?
Nền văn minh mới
ĐTGM. Ngô Quang Kiệt
Vào năm 2000, hàng tỷ người trên thế giới say mê theo dõi những cuộc tranh tài giữa các vận động viên hàng đầu của hành tinh trong Đại hội Olympic Sydney. Điểm đặc biệt của Olympic cuối cùng của thiên niên kỷ này là có sự tham dự của các vận động viên phụ nữ. Đây là một điểm son không của riêng Olympic mà của cả nhân loại. Điều đó chứng tỏ phụ nữ đang được trân trọng. Càng ngày vị trí của người phụ nữ càng được nâng cao. Nữ giới đang đi vào bình đẳng với nam giới trên hầu hết mọi lãnh vực. Thế giới đang đi vào một nền văn minh mới mà Đức Giêsu tha thiết truyền dạy cho các môn đệ trong bài Tin Mừng hôm nay.
Thời xa xưa, khi còn sống hoang dã, con người ta đối xử với nhau thật tàn nhẫn. Người ta tranh giành thực phẩm. Người ta tranh chấp đất đai. Tất cả đều theo định luật cạnh tranh sinh tồn. Trong cuộc cạnh tranh thì dĩ nhiên mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.
Khi con người đã biết tổ chức thành xã hội, sự cạnh tranh được định chế hóa trong giai cấp, quyền chức. Người có quyền có chức bao giờ cũng được lợi. Người dân đen thấp cổ bé miệng bao giờ cũng phải chịu thiệt thòi. Người nghèo không được có tiếng nói. Chính vì thế, ai cũng cố gắng vượt lên trên người khác hoặc bằng tiền bạc hoặc bằng chức quyền. Ai cũng muốn làm người đứng đầu. Ai cũng muốn làm lớn. Vì thế luôn luôn có sự cạnh tranh ngôi thứ. Trong cuộc cạnh tranh, người ta nhìn nhau như đối thủ cần phải chà đạp, cần phải loại trừ.
Hôm nay, khi thấy các môn đệ có dấu hiệu ham hố chức quyền, cạnh tranh ngôi thứ, Đức Giêsu đã nhân cơ hội dạy cho các ông biết tinh thần mới mà người môn đệ trong Nước Thiên Chúa phải có. Đó là: “Ai muốn làm đầu, thì phải làm người rốt hết và làm tôi tớ mọi người”.
Đây thật là một cuộc cách mạng. Vị trí trong xã hội bị đảo lộn. Người đứng đầu không còn phải để ra lệnh, nhưng để phục vụ. Người làm lớn không còn ăn trên ngồi trốc, nhưng chọn chỗ hèn mọn nhất. Người bé nhỏ nhất trở nên người lớn nhất. Người yếu đuối nhất trở nên người được trọng vọng nhất.
Đây là một cuộc cách mạng không đổ máu. Vì người đứng đầu trở thành người phục vụ không phải vì ép buộc nhưng do tự nguyện. Vì người làm lớn xuống chỗ hèn mọn nhất không buồn sầu nhưng trong niềm vui. Thế giới biến đổi không do những đấu tranh giành quyền lợi, nhưng do người có quyền tự nguyện từ bỏ đặc quyền đặc lợi.
Với lời dạy dỗ ấy, Đức Giêsu đã mở ra một nền văn minh mới. Trong nền văn minh mới này, người ta không còn nhìn nhau như những đối thủ phải loại trừ trong cuộc cạnh tranh. Người ta nhìn nhau như những người anh em phải yêu thương nâng đỡ. Sẽ không còn tranh giành. Sẽ không còn xâu xé, chà đạp nhau. Sẽ chỉ có yêu thương. Sẽ chỉ có quan tâm nâng đỡ. Người mạnh sẽ quan tâm dắt dìu người yếu. Người lớn sẽ cúi xuống bồng bế người bé. Chức quyền là để phục vụ lợi ích của mọi người. Địa vị chỉ là sự phân công hợp lý. Mỗi người một việc vì lợi ích của tập thể.
Để làm gương cho ta, chính Đức Giêsu đã tự hạ mình trước. Là Thiên Chúa, nhưng Người đã tự nguyện trở nên người phàm. Là Đấng cầm quyền, nhưng Người đã tự nguyện vâng lời. Là thầy nhưng Người đã tự nguyện phục vụ môn đệ. Là người lãnh đạo, nhưng Đức Giêsu không đòi hỏi đặc quyền đặc lợi, trái lại Người sẵn sàng hiến mạng sống để cứu chuộc nhân loại.
Người đã hóa thân làm một con người bé nhỏ, nghèo túng, hèn yếu nhất. Để từ nay, ai đón tiếp một người bé nhỏ nhất là đón tiếp chính Người. Ai giúp đỡ một người yếu hèn nhất là giúp đỡ chính Người. Ai yêu mến một người nghèo túng nhất là yêu mến chính Người.
Với sự hạ mình của Người, số phận con người từ nay thay đổi tận gốc rễ. Người bé nhỏ trở thành đối tượng được quan tâm phục vụ. Người yếu đuối được nâng niu chăm sóc. Người nghèo hèn được kính trọng yêu thương. Vì họ đã trở thành hình ảnh của chính Thiên Chúa.
Từ nay, nhân loại đi vào một nền văn minh mới, nền văn minh của tình thương. Nhân loại không còn tranh chấp nhau, nhưng trở nên anh em đoàn kết thương yêu nhau. Sức khỏe, của cải, chức quyền không phải là những phương tiện để chà đạp, nhưng là những phương tiện phục vụ. Lãnh đạo không còn là một quyền lợi, nhưng trở thành một nhiệm vụ nặng nề vì phải quan tâm phục vụ mọi người.
Suy gẫm Lời Chúa dạy hôm nay hẳn phải khiến ta giật mình lo lắng. Không những ta không đi vào con đường Chúa đã vạch ra, mà rất nhiều khi còn chống lại Lời Chúa dạy bảo. Ta vẫn nuôi những tham vọng thống trị người khác. Ta vẫn muốn chiếm giữ những địa vị quan trọng. Ta vẫn coi thường những người bé nhỏ, hèn yếu. Ta đang đi ngược trở lại thời tiền sử. Ta đang đi ngược lại con đường Chúa đã đi.
Hôm nay Chúa mời gọi ta hãy trở lại con đường của Chúa. Hãy tự nguyện trở thành người bé nhỏ khiêm nhường. Hãy biết nâng dậy những số phận hẩm hiu. Hãy biết kính trọng những mảnh đời nghiệt ngã. Hãy góp phần xây dựng nền văn minh mới, trong đó những người yếu đuối như phụ nữ và trẻ em được quan tâm và được kính trọng.
Lạy Trái Tim Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường, xin uốn lòng con nên giống Trái Tim Chúa.
KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
1) Ngày nay, trẻ em phụ nữ, những người bệnh tật được quan tâm hơn ngày xưa. Bạn có thấy đó là dấu hiệu Lời Chúa dạy đang được thực hiện không?
2) Tại sao Chúa Giêsu sinh làm một người bé nhỏ, nghèo hèn?
3) Tại sao con người không nên tranh chấp nhau nhưng phải yêu thương phục vụ nhau?
VÂNG GIỮ GIỚI RĂN YÊU THƯƠNG
(CHÚA NHẬT TUẦN 25 TN NĂM B)
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
Qua Lời Tổng Nguyện của Chúa Nhật Tuần 25 Thường Niên, năm B này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúa đã thu gọn toàn thể lề luật thánh vào giới răn độc nhất là mến Chúa yêu người, xin Chúa giúp chúng ta hằng vâng giữ điều Chúa truyền dạy, để sau này đạt tới phúc trường sinh.
Vâng giữ điều Chúa truyền dạy, nếu không sẽ tự chuốc lấy tai họa, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, ngôn sứ Êdêkien cho thấy: Thử thách trong đời tư của ngôn sứ: liên đới với dân, khi vinh cũng như khi nhục, ngôn sứ nhân lúc chịu tang, báo trước đám tang cả nước sắp phải chịu. Đột ngột đến độ không có thì giờ cho bất cứ một nghi thức nào, nhưng ít lâu sau, những người lưu đày sẽ có dịp nghe lời Chúa, và nhờ đó có cơ may ăn năn trở lại. Êdêkien sẽ nên điềm báo cho các ngươi. Các ngươi sẽ làm y như nó đã làm. Các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa, là Chúa Thượng… Đừng xé áo, nhưng hãy xé lòng. Hãy trở về cùng Đức Chúa là Thiên Chúa của các ngươi.
Vâng giữ điều Chúa truyền dạy, bằng cách quan tâm giúp đỡ những người yếu nhược, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Autinh nói: Người nói với các mục tử xấu chỉ biết uống sữa chiên và mặc đồ len, còn chiên thì chẳng chịu săn sóc, và con nào đau yếu, cũng chẳng lo bồi dưỡng… Ngược lại, thánh Phaolô thì: Tôi đã trở nên yếu với những người yếu, để chinh phục những người yếu. Tôi đã trở nên tất cả để hòa mình với mọi người, hầu bằng mọi cách, cứu được một số người. Vì Tin Mừng, tôi làm tất cả những điều đó, để cùng được thông chia phần phúc của Tin Mừng.
Vâng giữ điều Chúa truyền dạy, cho dẫu, có bị chống đối, bị bách hại, vẫn giữ thái độ hiền hòa, khoan dung, mềm dẻo, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Khôn Ngoan cho thấy: Phường vô đạo nói: Nào ta kết án cho nó chết nhục nhã, vì cứ như nó nói, nó sẽ được Thiên Chúa viếng thăm. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 53, vịnh gia đã kêu xin: Lạy Chúa, thân con đây, Chúa hằng nâng đỡ. Phường kiêu ngạo nổi lên chống đối, bọn hung tàn tìm hại mạng sống con, chúng không kể gì đến Thiên Chúa. Trong bài đọc hai của Thánh Lễ, thánh Giacôbê nói: Người xây dựng hòa bình thu hoạch được hoa trái đã gieo trong hòa bình, là cuộc đời công chính.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Thiên Chúa đã dùng Tin Mừng mà kêu gọi chúng ta, để chúng ta được hưởng vinh quang của Chúa chúng ta là Đức Giêsu Kitô. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Con Người sẽ bị nộp. Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải phục vụ mọi người. Thiên Chúa đã dùng Tin Mừng kêu gọi chúng ta, đó là Tin Mừng nào? Thưa, Tin Mừng Thiên Chúa nhập thể làm người để cứu độ chúng ta, để chúng ta được hưởng vinh quang của Đức Giêsu Kitô, vinh quang nào? Thưa, vinh quang của Đấng sẽ bị nộp vào tay người đời, sẽ bị giết chết, và ba ngày sau, Người sẽ sống lại; vinh quang của Đấng đến để làm theo thánh ý Chúa Cha: đến không phải để được hầu hạ, nhưng để hầu hạ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người. Đức Kitô chính là vinh quang của chúng ta, vinh quang của những ai muốn làm đầu thì phải hầu thiên hạ, vinh quang của những ai biết trở nên bé nhỏ nghèo hèn, yêu thương đón nhận hết tất cả mọi người, nhất là, những người hèn mọn bị gạt ra bên lề xã hội. Chúa đã thu gọn toàn thể lề luật thánh vào giới răn độc nhất là mến Chúa yêu người, ước gì chúng ta hằng vâng giữ điều Chúa truyền dạy, để sau này đạt tới phúc trường sinh. Ước gì được như thế!
Suy niệm Tin Mừng Chúa nhật XXV Thường niên -Năm B
Mc 9, 29-36
“Con Người sẽ bị nộp. Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ từ trên núi xuống, rồi đi ngang qua xứ Galilêa và Người không muốn cho ai biết. Vì Người dạy dỗ và bảo các ông rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”. Nhưng các ông không hiểu lời đó và sợ không dám hỏi Người.
Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông: “Dọc đàng các con tranh luận gì thế?” Các ông làm thinh, vì dọc đàng các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất. Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng: “Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”. Rồi Người đem một em bé lại đặt giữa các ông, ôm nó mà nói với các ông rằng: “Ai đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy”.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm Tin Mừng Chúa Nhật XXV Thường Niên -Năm B
Tác giả: Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa
Giọng đọc: Thanh Tâm
XIN CHA THA CHO HỌ VÌ HỌ LẦM…
(Chúa Nhật XXV TN B) - Lm Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Có người dí dỏm rằng mô-đen (mode) là sự tái hiện cái đã bị lịch sử đào thải. Hết kiểu tóc dài rồi lại tóc ngắn. Tóc ngắn một thời rồi người ta lại để tóc dài, và sau đó trở về tóc đầu đinh, kiểu húi cua hay láng bóng như chưa mọc tóc. Các kiểu mô-đen y phục cũng tương tự. Các kiểu dáng rộng hẹp, dài ngắn cứ luân phiên thay đổi nhau. Hình như ít có sự gì mới ở dưới trần gian này, nhất là những vấn nạn liên quan đến ý nghĩa cuộc đời con người. Một trong những vấn nạn ấy là nguồn gốc của các hiện hữu, cách riêng của loài người.
Những chuyện xem ra lạ đời như chuyện đồng tính luyến ái đang nở rộ đó đây, đặc biệt tại các nước ở phương trời Âu, Mỹ, thì vốn đã xuất hiện từ xa xưa mà câu chuyện hai thành Sôđôma và Gômôra là một minh chứng. Bàng bạc trong thuyết bất khả tri hay trong chủ nghĩa hoài nghi và rồi cách minh nhiên trong chủ thuyết vô thần, người ta chủ trương rằng các hiện hữu đời này là do bởi tự nhiên hay ngẫu nhiên. Tác giả sách Khôn ngoan xưa đã từng ghi lại nghĩ suy của “quân vô đạo” như sau: “Đời ta thật buồn sầu vắn vỏi: không thuốc nào chữa cho khỏi chết, chẳng ai biết có kẻ nào thoát được cõi âm ty. Bởi ngẫu nhiên ta đã ra đời, rồi lại như chưa hề có mặt…” (Kn 2,1-2). Với cái nhìn về cuộc đời như trên, người ta sẵn sàng hô hào: “Nào đến đây, hưởng lấy của đời này, tuổi còn trẻ, ta cố mà tận dụng hết những chi đang có sẵn trên trần… Ta hãy bức hiếp tên công chính nghèo hèn, kẻ góa bụa, ta đừng buông tha, bọn tóc bạc già nua, cũng chẳng nể. Sức mạnh ta phải là quy luật của công lý, vì yếu đuối chẳng làm nên chuyện gì… Nào ta kết án cho tên công chính chết nhục nhã, vì cứ như nó nói, nó sẽ được Thiên Chúa viếng thăm” (Kn 2,6-20).
Thời Chúa Giêsu, nhóm Xađốc vốn thân chính quyền. Họ được hưởng nhiều lợi lộc mà dĩ nhiên trong đó, ít nhiều cũng có những lợi lộc bất chính, bất minh. Họ là những người đã chủ trương rằng không có đời sau. Trái lại nhóm Biệt phái thì tin có đời sau. Vấn đề đặt ra đó là vì người ta đã theo một vũ trụ quan hay nhân sinh quan nào đó và rồi cách sống của họ chỉ là hệ quả kéo theo hay là người ta dùng, đúng hơn là lợi dụng một cái nhìn, một quan điểm về thế giới, về con người để biện minh cho thái độ sống của mình? Chúng ta không thể tiên thiên khẳng định điều này hay điều kia đúng. Tuy nhiên với trường hợp của “quân vô đạo” mà sách Khôn ngoan đề cập thì có thể nói là đại đa số trong họ dùng lý lẽ này nọ để biện minh cho lối sống hưởng thụ, bất công, gian ác của mình.
Vậy thử hỏi rằng những người dùng những quan điểm nọ kia để biện minh cho lối sống thiếu lành mạnh, thiếu ngay thẳng của mình, họ có cảm thấy áy náy hay ngượng ngùng khi tuyên bố mọi sự hiện hữu là do ngẫu nhiên chăng? Theo thiển ý, chắc hẳn ít nhiều ngay từ đầu cũng vẫn có. Tuy nhiên với thời gian, khi thực tiễn lại dường như ứng hợp với luận lý của họ một cách nào đó đã khiến họ vững tin vào cái nhìn của mình cũng như an tâm về lối sống của mình. Nếu chuyện ác giả - ác báo lại xảy ra cách nhãn tiền ở đời này, ngay trong quãng đời họ sống, thì chắc chắn những lý lẽ biện minh cho lối sống ích kỷ, hưởng thụ, bất công… sẽ chẳng có thể tồn tại.
Dưới chân thập giá cũng đã có người thách thức, chế giễu Chúa Giêsu: “Hắn cậy vào Thiên Chúa, thì bây giờ Người cứu hắn đi, nếu quả thật Người thương hắn! Vì hắn đã nói: “Ta là Con Thiên Chúa!” (Mt 27,43). Người công chính duy nhất đáng gọi là công chính để nhờ Người mà ơn thứ tha được trao ban cho nhân trần cũng đã thốt lên trong cơn hấp hối: “Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Mc 15,34).
Ngoài một số lý do về niềm tin độc thần, về thái độ thượng tôn lề luật… các Thượng Tế, luật sĩ, biệt phái khi kết án Chúa Giêsu, họ không thể chối cãi lý do chính yếu ở đằng sau mà ngay cả Philatô cũng thừa biết, đó là: “chỉ vì ganh tị mà họ nộp Người” (Mt 27,18). Việc họ tìm nhân chứng gian để tố cáo Chúa Giêsu hay tìm cách xách động dân chúng để làm áp lực với Philatô và cắt cử quân lính canh mồ càng nói lên sự bất an của họ về việc họ đã làm (x.Mt 26,60; 28,62-66; Mc 15,11). Thế nhưng sự bất an của “quân vô đạo” dần dà qua đi khi những lời kêu van của người công chính trong Thánh Vịnh: “Lạy Thiên Chúa, xin đánh chúng bể miệng, gãy răng…” (Tv 58,7), chưa thấy được nhậm lời, và chuyện “người công chính sẽ thấy Chúa trả oán, họ sẽ rửa chân trong máu ác nhân” (Tv 58,11) là chuyện như của tương lai xa vời vợi hay là chuyện một đôi khi hiếm họa do sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Đã và đang có nhiều người sống trong lầm lạc vì Chúa đã không nhổ cỏ lùng ra khỏi lúa tốt (x.Mt 13,24-30). Phút giây hấp hối trên thập giá, Chúa Giêsu đã cất lời cầu xin: “Lạy Cha, xin hãy tha cho họ, vì họ lầm chẳng biết” (Lc 23,34). Phải chăng lòng từ nhân của Thiên Chúa vô tình đã trở thành cớ cho người ta lầm lạc? Chắc chắn không thể quy kết một cách mạo phạm, bất kính như thế. Chúa là Đấng từ bi nhân hậu, chậm bất bình và rất mực khoan dung. Người không muốn kẻ gian ác phải chết, nhưng muốn nó ăn năn sám hối và được sống. Chúa Giêsu không chỉ xin Chúa Cha tha cho những kẻ lầm lạc mà còn mở rộng Trái Tim cực thánh để tuôn ban Thánh Thần để mở mắt, mở lòng họ, giúp họ nhận biết sự thật (x.Ga 19,34). Viên sĩ quan bách quản hôm ấy đã đón nhận ánh sáng chân lý và tuyên xưng: “Quả thật, ông này là người công chính” (Lc 23,47).
Trước sự mê lầm của những người được xem như là “quân vô đạo” của mọi thời, mọi hoàn cảnh, là Kitô hữu, chúng ta nhiều khi còn phân vân tìm cách hành xử. Có người chủ trương là chấp nhận sự bất công và dâng lời cầu nguyện cho họ. Có người lại đề cao việc vạch trần, tố cáo sự giả dối, gian ác, bất công, để sự bất công, gian dối không còn đất sống. Theo thiển ý, chúng ta cần thực thi cả hai cách thế bằng một trái tim biết mở ra như Trái Tim cực thánh Đấng cứu độ, nghĩa là với một tình yêu đích thực muốn cho người cô thế, bị áp bức bất công được giải phóng và muốn cho cả “quân vô đạo” được giác ngộ, nghĩa là biết nhận ra chân lý, trở về với nẻo ngay mà được cứu độ.
Tin Mừng Chúa nhật 25 Thường niên -B
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô. (Mc 9, 29-36)
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ từ trên núi xuống, rồi đi ngang qua xứ Galilêa và Người không muốn cho ai biết. Vì Người dạy dỗ và bảo các ông rằng: “Con Người sẽ bị nộp vào tay người ta và họ sẽ giết Người. Khi đã bị giết, ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”. Nhưng các ông không hiểu lời đó và sợ không dám hỏi Người.
Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông: “Dọc đàng các con tranh luận gì thế?” Các ông làm thinh, vì dọc đàng các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất. Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng: “Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”. Rồi Người đem một em bé lại đặt giữa các ông, ôm nó mà nói với các ông rằng: “Ai đón nhận một trong những trẻ nhỏ như thế này vì danh Thầy, tức là đón tiếp chính mình Thầy. Và ai đón tiếp Thầy, thực ra không phải đón tiếp Thầy, nhưng là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy”.
Suy niệm Tin Mừng Chúa nhật XXIII Thường Niên - Năm B
Tác giả: Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Giọng đọc: Nguyễn Trinh
Suy niệm
Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không. Đó là ca từ của bài hát “Để gió cuốn đi”, do cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để lại cho đời, nó được cất lên khi tình người đang dần cạn kiệt, khi tình người đang nhạt dần và đang bị mai một. Một tấm lòng được hiểu là một tình yêu chân thành, một sự trân trọng cần có trong cuộc sống con người. Địa vị, danh vọng chỉ là những ảo tưởng, chỉ là hư danh, chỉ làm cho con người nhiều lúc bị vong thân. Thế nhưng, khi làm người, ai cũng mong mình có một địa vị trong cộng đoàn, có một danh vọng nào đó trong xã hội, để khẳng định mình. Trong lãnh vực tôn giáo, đặc biệt là Công giáo, sinh ra trong đời là một diễm phúc lớn mà con người đón nhận từ Thiên Chúa, hạnh phúc của con người là được Thiên Chúa yêu thương và cứu độ, còn những thứ khác chỉ là phương tiện giúp con người xây dựng tình huynh đệ, kết nối tình cộng đoàn và giúp nhau trong hành trình theo Chúa, bởi đó là một hành trình đầy thăng trầm, một hành trình mà người bộ hành mang trên mình thập giá cuộc đời.
Tác giả sách Khôn Ngoan chia sẻ kinh nghiệm thiêng liêng của mình khi đối diện với tình yêu cúi xuống của Thiên Chúa, mỗi khi nhìn lại cuộc đời của mình và những ai tin tưởng vào Ngài: “Chúng ta hãy vây bắt kẻ công chính, vì nó không làm ích gì cho chúng ta, mà còn chống đối việc chúng ta làm, khiển trách chúng ta lỗi luật và tố cáo chúng ta vô kỷ luật. Vậy chúng ta hãy xem điều nó nói có thật hay không, hãy nghiệm xét coi những gì sẽ xảy đến cho nó, và hãy chờ xem chung cuộc đời nó sẽ ra sao. Vì nếu nó thật là con Thiên Chúa, Chúa sẽ bênh vực nó, sẽ giải thoát nó khỏi tay những kẻ chống đối nó. Chúng ta hãy nhục mạ và làm khổ nó, để thử xem nó có hiền lành và nhẫn nại không”. Thiên Chúa đầy quyền năng, tại sao Ngài lại cúi xuống ôm lấy con người khi con người chỉ là một tội nhân, hơn nữa, Ngài còn che chở và bảo vệ những người con của Ngài khi họ đối diện với những cạm bẩy, những thách đố trong cuộc đời. Thiên Chúa là người cha hết mực yêu thương con cái, nhất là những đứa con thiếu may mắn.
Đối diện với một cuộc sống đầy tham – sân – si, thánh Gia-cô-bê luôn nhắc nhở con cái Thiên Chúa, hãy biết biện phân việc làm của mình, đặc biệt trong trách vụ và bổn phận được giao phó, trong những phút giây mềm lòng, con người dễ rơi vào chiếc ghế thống trị đầy uy quyền. Đó là lúc cần phải nhìn nhận sự hiện hữu của mình, trách vụ hiện tại của tôi là gì, để làm gì cho tha nhân, phục vụ hay thống trị: “Bởi đâu anh em cạnh tranh và cãi cọ nhau? Nào không phải tại điều này: tức tại các đam mê đang giao chiến trong chi thể anh em đó sao? Anh em ham muốn mà không được hưởng, nên anh em giết nhau. Anh em ganh tị mà không được mãn nguyện, nên anh em cạnh tranh và cãi cọ. Anh em không có là tại anh em không xin. Anh em xin mà không nhận được, là vì anh em xin không đúng, cứ mơ tưởng thoả mãn các đam mê của anh em”. Phục vụ trong tinh thần cúi xuống, vẫn mãi là một lời mời gởi đến cho mỗi tín hữu Kito, dù được đặt để vào chỗ nào hãy nhớ lời dạy của thánh nhân: “Hoa quả của công chính được gieo vãi trong bình an cho những người xây đắp an bình”.
Thích làm lớn, thích được thống trị, thích được chiều chuộng và thích được phô diễn cái tôi của mình, luôn là căn bệnh trầm kha của con người. Ngay trong cộng đoàn thiêng liêng gần gũi nhất của Đức Giêsu là các Tông đồ, các ông cũng mang trong suy nghĩ của mình khái niệm đó. Với những suy nghĩ sân si như vậy, họ chưa tìm thấy con đường Thầy mình giới thiệu, thậm chí còn đi sai lạc, mang trong tư duy của mình khái niệm về thống trị, về quyền bính thì làm sao họ có một tâm hồn nhỏ bé như trẻ thơ được, mang trong đầu khái niệm thích ăn trên ngồi trước, làm sao có thể cúi xuống để lắng nghe và thấu cảm với mọi người được, vì thế, Đức Giêsu, một lần nữa đã nhắc nhở mọi người: “Các ngài tới Capharnaum. Khi đã vào nhà, Người hỏi các ông: “Dọc đàng các con tranh luận gì thế?” Các ông làm thinh, vì dọc đàng các ông tranh luận xem ai là người lớn nhất. Bấy giờ Người ngồi xuống, gọi mười hai ông lại và bảo các ông rằng: “Ai muốn làm lớn nhất, thì hãy tự làm người rốt hết và làm đầy tớ mọi người”. Tư tưởng thích làm lớn, thích có địa vị luôn cám dỗ và ngự trị trong mỗi con người, nó chờ chực cơ hội đến để tung hoành, nếu con người biết dùng lý trí, ý chí của mình, cùng với sự khiêm tốn của người môn đệ Đức Giêsu, họ biết mình cần làm gì và phải tránh những gì trong mọi hoàn cảnh, trong mọi công việc và trách vụ của mình.
Người làm lớn là người có quyền lực cao, có thể thống trị mọi người, dù đó là lãnh vực xã hội hay tôn giáo, bởi tư tưởng đó luôn có sẵn trong con người. Vì sao tư tưởng thống trị cứ thôi thúc con người tìm cách có được địa vị, tất cả chỉ vì ghen tuông, ghen với người khác có tài, ghen với người khác vì họ giỏi giang, vì họ có duyên và có nhiều khả năng. Từ sự ghen tuông đó, con người tìm mọi cách để chỗi dậy, để đạt được mục đích cuộc đời, họ sẵn sàng đạp người khác xuống đáy vực thẳm cộng đoàn, họ sẵn sàng quên đi những lời nhắc chung quanh để đạt được mục đích tối hậu của mình. Rồi khi có quyền lực trong tay, con người đặt cái tôi của mình trên tất cả mọi giá trị khác, kể cả những giá trị thiêng liêng, đó là điều mà Đức Giêsu lên án mạnh mẽ, bởi họ chỉ là những kẻ giả hình, những kẻ sống như mồ mả tô vôi thôi.
Nhìn vào đời sống gia đình, cha mẹ vẫn mãi là những người lớn nhất trong gia đình, thế mà tại sao họ phải thức suốt đêm ngồi bên đứa con bé bỏng đang bị sốt, tại sao họ lại cúi xuống rửa chân cho con cái khi ngày tàn, đêm về, họ sẵn sàng nhịn bữa để phần ăn lại cho con cái mình, đó có phải là ơn gọi của họ không. Người làm lớn hãy là người phục vụ anh em mình, cha mẹ đang sống ơn gọi hôn nhân là một ơn gọi họa lại tình yêu cúi xuống của Thiên Chúa, khi Ngài đã và đang cúi xuống phục vụ con người, chăm sóc từ cái ăn thể lý, đến lương thực tinh thần, Ngài còn muốn đưa họ về trời nên đã chấp nhận hy sinh, vác lấy khổ hình để đưa con người ra khỏi ách nô lệ của tội lỗi và sự chết. Hình ảnh một Thiên Chúa cúi xuống rửa chân cho con người, chấp nhận một tấm thân trần trụi treo trên thập giá, là một hình ảnh đẹp nhất của người đầy tớ trung tín và khôn ngoan, biết lắng nghe và thực hành lời của chủ nhân mình.
Sống trong một xã hội thích địa vị, quyền lực và hình thức, người tín hữu Kitô phần nào bị chi phối, bị ảnh hưởng và hơn nữa trở thành nạn nhân của xã hội đó. Một chút khiếm khuyết từ cách giáo dục con người của mọi người, vô tình đã in sâu vào nhận thức người trẻ những khái niệm về hình thức, địa vị và quyền lực. Đó là những khó khăn, những thách đố đối với người tín hữu vì họ được mời đi theo con đường mang tên Giêsu, con đường từ bỏ chính mình, từ bỏ cái tôi, cúi xuống phục vụ và vác thập giá cuộc đời đi theo Ngài. Sự giằng co cứ trỗi lên trong tâm hồn họ giữa lời mời của Thiên Chúa và hấp lực từ thế gian, chọn con đường nào, lối sống nào và từ bỏ con đường nào, khái niệm sống nào, luôn tạo ra những xung đột tinh thần, những cuộc chiến nội tâm trong mỗi người. Làm sao để có những chọn lựa đúng, làm sao để vượt qua những cuộc chiến đó nếu không có một hình ảnh Thiên Chúa trung thực, một niềm tin chính thống và một thái độ kiên định, tất cả cần đến ơn Chúa và sự cố gắng mỗi ngày từ con người.
Lạy Chúa, là con người, ngày xưa Chúa cũng đối diện với những cám dỗ về cái tôi khi thấy cô đơn, xin giúp chúng con biết phân định trong chọn lựa, đừng để cái tôi làm chủ mình, nhưng là để cho Chúa làm chủ cuộc đời chúng con. Chúa mời chúng con hãy trở nên nhỏ bé và đơn sơ trong tinh thần, trong thái độ sống với Thiên Chúa và tha nhân, xin giúp chúng con biết cầu nguyện, để ơn Chúa biến đổi tâm hồn anh chị em, giúp mọi người biết cộng tác với nhau, để phục vụ Chúa và tha nhân cách hữu hiệu hơn. Con không thể biến đổi tâm hồn mọi người được, chỉ xin Chúa biến đổi họ để chúng con sống tình huynh đệ cộng đoàn tốt hơn như lòng Chúa ước mong. Amen.
TIÊU CHÍ THỰC THI QUYỀN LỰC
(Chúa Nhật XXV TN B) - Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
“Bạn đừng vất vả mất công đòi hỏi người nắm quyền thay đổi cơ chế hay luật lệ. Hãy cố sức chiếm lấy quyền lực thì bạn muốn đổi thay gì thì cứ đổi”. Câu nói này vốn được gán cho ông Karl Marx, người đề xướng chủ nghĩa cộng sản. Karl Marx cũng như Frederick Engel đã có nhận xét về thế lực nắm quyền như sau: “Nhà nước chẳng qua chỉ là một bộ máy trấn áp của một giai cấp này đối với giai cấp khác, điều đó trong chế độ cộng hòa dân chủ cũng hoàn toàn giống như trong chế độ quân chủ vậy” (x.C. Mác – Ph. Ăng-ghen: Tuyển tập, tập I, Nhà xuất bản Sự thật, Hà Nội, năm 1970, trang 584). Từ nhận định trên hai ông đã cổ suý việc đấu tranh giai cấp, sử dụng bạo lực cách mạng để cướp lấy “quyền lực”.
Ba năm cùng đi với Thầy chí thánh Giêsu một chủ đề thường xuyên gây tranh cãi giữa tập thể 12 tông đồ đó là quyền lực. “Sau đó Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Caphacnaum. Khi về tới nhà, Đức Giêsu hỏi các ông: “Dọc đường, anh em đã bàn tán điều gì vậy?” Các ông làm thinh, vì khi đi đường các ông đã tranh cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả.” (Mc 9,33-34). Xưa lẫn nay, chữ quyền thường phát sinh chữ lợi. Các lợi lộc vật chất và một đôi khi là lợi lộc tinh thần đã trở thành mồi nhử khiến con người tìm mọi cách thế để chiếm hữu quyền lực. Và thế là sự đấu đá, tranh chấp diễn ra dưới nhiều hình thức, hợp pháp có, phi pháp cũng có, công khai có, bí mật cũng có... Thánh Giacôbê nói rằng: “Ở đâu có ganh tương và tranh chấp, ở đấy có xáo trộn và đủ mọi thứ việc xấu xa” (Gc 3,16).
Con người vốn có tính xã hội, chính vì thế các tập thể lớn bé hình thành trên các tiêu chí nền tảng như ngôn ngữ, màu da, sắc tộc, quốc tich, tôn giáo... Đã là tập thể thì cần có người đứng đầu, người lãnh đạo và kéo theo là quyền lực, cơ chế, luật lệ... Sự thường những người đứng đầu, trong vai vị lãnh đạo làm ra luật lệ cơ chế để điều hành, cai quản tập thể. Nguyên tắc chung người lãnh đạo được trao quyền lực là nhằm để phục vụ tập thể. Ngay trong thời quân chủ chuyên chế thì lý tưởng luôn là “dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”. Thế mà khi đã có quyền lực trong tay thì người ta dễ bị cám dỗ hành quyền thiên về lợi ích của mình. Và để bảo vệ quyền lực của mình thì người ta sẵn sàng sử dụng nhiều hình thức bạo lực để trấn áp hoặc tuyên truyền, gieo rắc sự thần phục mang dáng dấp đạo đức như “quân xử thần tử, thấn bất tử, thần bất trung” hoặc những lời cam kết, những lời thề hứa tuân phục cách vô điều kiện hoặc có một vài điều kiện nào đó. Và dĩ nhiên là có hình thức, biện pháp chế tài nếu đã tuyên thệ mà bất tuân phục.
Tin mừng tường thuật tiếp như sau: Rồi Đức Giêsu ngồi xuống, gọi Nhóm Mười Hai lại mà nói: “Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người” (Mc, 9,35). Theo quan niệm của nhiều nền văn hoá xưa và theo cách diễn ta của Thánh Kinh thì tư thế ngồi xuống là tư thế của vị tôn sư chính danh chính phận. Cụm từ “phải làm người rốt hết” đòi hỏi người đứng đầu, người lãnh đạo, người nắm quyền lực phải có thái độ khiêm nhu chân thành. Khi hành quyền, người lãnh đạo phải đặt vị thế của mình vào hàng những người nghèo hèn, thấp cổ, bé phận. Quyền lực có ra không chỉ bảo vệ sự công bình, duy trì sự ổn định và làm phát triển xã hội...mà còn để che chở kẻ bất hạnh, người cô thế, cô thân. Và phạm vi mà người nắm quyền lực phải phục vụ được Chúa Giêsu nói rõ là “mọi người”, chứ không phải một nhóm người hay là một tập thể thiểu số hay đa số nào đó.
“Làm người rốt hết và phục vụ mọi người” chính là hai tiêu chí nền tảng để những ai đang trong vai vị lãnh đạo, đang nắm quyền lực không chỉ dựa vào đó để thực thi quyền bính cách đúng nghĩa và tốt đẹp mà còn là cơ sở để người lãnh đạo thường xuyên kiểm điểm bản thân. Thiết nghĩ rằng nếu hai tiêu chí này được đón nhận và tuân giữ thì việc cạnh tranh quyền lực và vai trò lãnh đạo cách thiếu ngay chính sẽ giảm thiểu rất nhiều. Và hiệu quả là đám đông dân chúng sẽ được hưởng nhờ sự phục vụ tận tuỵ của những người làm đầu.