Giáo Phận Ban Mê Thuột

https://gpbanmethuot.net


Thiên Lôi Con “Dễ Thương”

Hai người con của ông Giêbêđê là Giacôbê và Gioan đã được Chúa Giêsu đặt tên là “con của thiên lôi” (Mc 3, 17).
Thiên Lôi Con “Dễ Thương”

Thiên Lôi Con “Dễ Thương”

Hai người con của ông Giêbêđê là Giacôbê và Gioan đã được Chúa Giêsu đặt tên là “con của thiên lôi” (Mc 3, 17). Con của thiên lôi hay còn gọi là thiên lôi con đều là những người thuộc hạng “sai đâu đánh đó” nhưng lại thích hành xử ngang tàng theo ngẫu hứng mà thiếu cân nhắc, suy xét vì thế khi được sai đến đó thì lại đánh ở đâu đâu! Theo tích chuyện cổ thì thiên lôi là thần sét vốn tính tình nóng nảy nên khi trời sai đi đánh thì hay đánh sai địa chỉ, đánh nhầm người.

Tin Mừng ngày thứ Ba sau Chúa Nhật XXVI TN Giáo hội cho trích đọc tường thuật câu chuyện “thiên lôi thiên tướng” của hai vị nhà Giêbêđê này. Khi những người dân làng Samaria không tiếp đón thầy Giêsu và đoàn tông đồ vì thấy các ngài lên Giêrusalem, hai ngài thiên lôi con đã thưa với thầy: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu hủy chúng nó không?” Chúa Giêsu đã quở mắng hai vị và biểu cả đoàn đi sang lối khác (x.Lc 9, 51-56).

Không biết Giacôbê và Gioan có đủ năng lực để khiến lửa từ trời xuống không? Chắc hẳn hai ngài không vô cớ mà dám to gan nói như thiên lôi vậy. Rất có thể Chúa Giêsu đã ban chút năng lực nào đó cho các tông đồ để rồi tiếp liền sau đó sai các ngài ra đi rao giảng Tin Mừng, chữa lành bệnh tật, xua trừ ma quỷ (x.Lc 10, 1-12). Nhận được chút quyền năng thế mà đã lầm tưởng rằng tự bản thân mình có đủ đầy quyền lực. Ngộ nhận quyền lực này là do bởi tay ta làm ra thì quả là tai hại.

Sự ngộ nhận về nguồn gốc quyền lực là một trong những nguyên nhân khiến nhiều vị lãnh đạo ngoài xã hội cũng như trong các tập thể tôn giáo hành xử như “thiên lôi”, nghĩa là lộng quyền. Nếu chân thành xác định chức vị Tổng Thống, Thủ Tướng… này là do nhân dân trực tiếp hay gián tiếp qua Đại Biểu Quốc Hội trao cho thì hẳn người đảm nhận chức vị ấy sẽ hành quyền cách ý thức và có trách nhiệm. Nếu xác tín chức vị này mình lãnh nhận từ Thiên Chúa qua Giáo hội thì chắc hẳn các mục tử sẽ biết chăm sóc từng con chiên và cả đàn chiên cách hiền hòa và đúng mực, luôn đi trước đàn chiên và sẵn sàng hy sinh mạng sống mình vì chiên. Vấn đề đặt ra là phải luôn ý thức chức vị, quyền hạn của tôi là do đâu và bởi đâu mà có. Khi đã ngộ nhận thì chuyện lộng quyền, “thiên lôi, thiên tướng”, đánh bậy đánh bạ là chuyện tất yếu sẽ xảy ra.

Trong truyện cổ thì thiên lôi có bị trời phạt. Trong thực tiễn thì có đó một vài ông thiên lôi con bị quả báo nhãn tiền nhưng bên cạnh đó còn rất nhiều thiên lôi con lại được hạ cánh an toàn. Dù có bị “quả báo nhãn tiền” đi nữa thì hậu quả mà các vị thiên lôi con đánh bậy, đánh sai đều là mạng sống của con người, của người dân bé phận. Lịch sử ghi lại chuyện nhiều thiên lôi con sau khi hối hận vì đánh nhầm đã ăn năn xin lỗi thế nhưng rất khó khắc phục hậu quả khốc liệt đã gây ra.

Hai ông thiên lôi con nhà Giêbêđê quả còn đó nét dễ thương vì đã không quên hoàn toàn nguồn gốc chút năng quyền mình lãnh nhận. Chính vì thế mà hai vị đã mở miệng hỏi ý Chúa Giêsu và đã được Người sửa dạy. Ước gì các vị lãnh đạo ngoài xã hội chớ bao giờ quên quyền lực mình đảm nhận là do bởi người dân trao cho. Và chuyện đương nhiên ắt có đó là trước khi ban hành các quyết định nào đó các vị sẽ biết tham khảo và lắng nghe ý dân như các vị minh quân ngày xưa luôn xem “ý dân là ý trời”. Tương tự như thế, mong sao khi đã xác tín chức vị mình đảm nhận là từ Thiên Chúa qua Giáo hội thì các mục tử trước khi thực thi nhiệm vụ gì đều chân thành tìm kiếm thánh ý Thiên Chúa và lắng nghe sự hướng dẫn của Giáo hội.

Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột

Tác giả bài viết: Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây