“Kinh thánh chính là nguồn mạch của việc loan báo Tin Mừng” là tuyên bố của Đức Thánh Cha Phanxicô trong Tông huấn Evangelii Gaudium (EG) khi kết thúc phần dành riêng cho việc loan báo Tin Mừng[1]. Đây là một trang đơn giản và đồng thời cũng phức tạp. Đơn giản, vì không thể có việc rao giảng Tin Mừng thực sự nếu không có Kinh thánh; phức tạp, vì cần phải giải thích lý do tại sao Giáo hội đã “thất truyền” Kinh thánh trong suốt lịch sử của mình.
Mấy kinh sư nghĩ bụng rằng: “Ông này nói phạm thượng.” Nhưng Đức Giê-su biết ý nghĩ của họ, liền nói: “Sao các ông lại nghĩ xấu trong bụng như vậy?” (Mt 9, 1-8)
Đức Giê-su đi ngang qua trạm thu thuế, thì thấy một người tên là Mát-thêu đang ngồi đó. Người bảo ông: “Anh hãy theo tôi!’ Ông đứng dậy đi theo Người.” (Mt 9, 9-13)
Đức Giê-su trả lời: “Chẳng lẽ khách dự tiệc cưới lại ăn chay, khi chàng rể còn ở với họ? (…) Chẳng ai đổ rượu mới vào bầu da cũ (…) Nhưng rượu mới thì đổ vào bầu mới.” (Mt 9, 14-17)
Đức Giê-su nói với các tông đồ rằng: “Không một con (chim sẻ) nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em… Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ.” (Mt 10, 24-33)
Thiên Chúa cần một cuộc đời cụ thể để ngỏ lời với. Đó là cuộc đời của một con người cụ thể trong một hoàn cảnh cụ thể, một cuộc kết giao giữa một Thiên Chúa bản vị với một nhân vị.
“Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, Con ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết mầu nhiệm Nước Trời, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn.” (Mt 11, 25)