Tôi đã từng trốn chạy
khỏi tiếng gọi của Chúa
Người sai tôi đến Ninivê
Tại sao Chúa lại cứu thành ấy
Một thành tội lỗi.
thế là tôi trốn vì không muốn
Tôi lên thuyền trốn khỏi Chúa.
Biển nổi giận,
sóng cuộn lên như cơn thịnh nộ.
Người ta bắt thăm trúng tôi
tên tạo phản
Tôi bị ném xuống,
chìm sâu,
vào bụng cá –
nơi bóng tối không còn phân biệt ngày đêm.
Ở đó,
chỉ còn tôi,
và tiếng thở của chính mình,
một tiếng cầu kinh lạc lõng:
“Lạy Chúa, con đã nhớ đến Ngài.”
Ba ngày,
như ba đời hối lỗi.
Con cá nhả tôi ra,
trên bờ cát Ninivê – nơi tôi không muốn đến.
Tôi rao giảng,
với cơn giận trong lòng.
Tôi muốn họ hư đi,
nhưng họ lại cúi đầu sám hối.
Tôi tức tối,
vì lòng tốt của Chúa mạnh hơn cả cơn giận của tôi.
Tôi ngồi dưới bóng cây thầu dầu,
tưởng được yên.
Rồi cây chết.
Bóng mát tan đi như sự an ủi mong manh.
Tôi trách Chúa –
Chúa hỏi lại tôi:
“Ngươi tiếc cây,
còn Ta,
Ta không thể thương lấy Ninivê sao?”
Tôi lặng.
Tôi hiểu ra
Chúa không chọn tôi vì tôi thánh thiện,
mà vì tôi yếu đuối.
Không vì tôi yêu,
mà để dạy tôi yêu.
Tình yêu không giết chết
mà làm sống lại.
Ngay cả trong bụng cá,
Người vẫn gọi tôi về.
Và sai tôi đến, dù lòng con giận.
Nhưng sau đó tôi hiểu,
chính tôi cũng cần được thương xót.
Joshkimt