Sài Gòn giăng lối cô đơn…
Sài Gòn ồn ào, tất bật vì đất chật người đông. Thế nhưng giữa muôn triệu người đó có mấy người ta quen? Bao người quen được mấy người ta thân?
Sài Gòn phồn hoa náo nhiệt nhưng không giấu được sự mệt mỏi cô đơn, vốn luôn là sắc thái đối nghịch của chốn đô thị.
- Nó hiện trên những khuôn mặt cau có, căng thẳng trước đèn đỏ giao thông hay những cung đường tắc nghẽn.
- Nó ẩn giấu trong dáng hình với những Balo nặng trĩu trên vai, lê từng bước trước cổng trường, công sở.
- Nó phổ biến trước cửa nhà hay trên hè phố, trong dáng vẻ già nua mỏng manh hay ốm yếu nhếch nhác, thả rơi đôi mắt thẫn thờ vô cảm…
- Nó quẩn quanh nơi những khung cửa sổ của biệt thự, chung cư, đang buông trôi những cái nhìn xa xăm mơ ảo…
Những tòa nhà cao tầng, khu ăn chơi xa hoa, xe hơi sang trọng, thời trang đắt tiền và những con người “đẳng cấp” đã vùi lấp, che đậy nó. Thế nên chẳng ai biết được có bao nhiêu “Ba-ti-mê” trong chốn phồn hoa này, cũng chẳng mấy người quan tâm đến điều đó.
Khi cơn sầu và đơn côi đã oằn vai trĩu lưng phận người, nó bộc phát trong những làn khói thuốc phiện; trong tiếng hò hét và nhảy múa cuồng điên ở vũ trường quán bar; trong tiếng la thất thanh của cảnh bạo lực nơi gia đình, phố chợ; trong tiếng rơi dậy sóng giữa dòng sông đêm giá lạnh, hay tiếng rít của những sợi dây cố cướp đi hơi thở kiếp người…
Đời là vạn ngày sầu mà! Biết tìm nơi đâu cảnh an nhiên tự tại, kiếm chốn nào phúc an bình thảnh thơi? Mà thật chẳng có nơi hay ta không muốn mình giải thoát?
Cuộc sống mỗi người tuy ngắn nhưng đầy tràn giá trị và ý nghĩa đó thôi, có chăng ta đã đáp lại lời mời gọi tận hưởng và cống hiến của nó chưa?
Trái tim ta tuy nhỏ nhưng khát vọng yêu thương không bờ bến. Khát vọng của tình yêu cuộc sống, của tình người, tình trời đất và trên tất cả là tình yêu nơi Đấng Tác Tạo mình. Vấn đề là ta đã yêu thế nào, đáp trả ra sao với bao điều tốt đẹp mình có đó.
Bàn tay ta tuy bé nhưng đã được trao ban muôn vàn cơ hội để biến ước mơ và khát vọng đời mình thành hiện thực, ta có chịu mở ra lãnh nhận hay nắm chặt buông xuôi, có tận dụng chắt chiu hay buông lơi hờ hững…
Bên khung cửa, những cơn mưa chiều Sài Gòn ùa xuống như chiếc lưới phủ vây cuộc đời, nhốt ta trong giá lạnh, cô đơn và buồn chán. Thế nhưng ngày nắng gấp mấy mưa, giữa biển nước nhấn chìm các con lộ, xe vẫn ùn ùn tiến lên đó thôi. Vậy thì lý do gì để ta hờ hững kiếp sống này!
Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh
(05/11/2020)
* Ba-ti-me: Anh mù ăn xin bên vệ đường trong Tin Mừng Marco.