TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XXII Thường Niên -Năm C

“Hễ ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên”. (Lc 14,1.7-14)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Tiếp Kiến Chung 3/9/2025

Thứ tư - 03/09/2025 10:05 | Tác giả bài viết: Vatican News |   34
Đức Thánh Cha nói với các tín hữu rằng "không có gì đáng xấu hổ khi cầu xin sự giúp đỡ và mở lòng mình ra với tha nhân, vì chúng ta được Thiên Chúa tạo dựng để trao ban và đón nhận tình yêu.
Tiếp Kiến Chung 3/9/2025

Tiếp Kiến Chung 3/9/2025 - ĐTC Lêô XIV: Chúng ta được tạo dựng để trao ban và đón nhận tình yêu

Trong bài giáo lý tại buổi Tiếp kiến chung sáng thứ Tư ngày 3/9/2025, Đức Thánh Cha nói với các tín hữu rằng "không có gì đáng xấu hổ khi cầu xin sự giúp đỡ và mở lòng mình ra với tha nhân, vì chúng ta được Thiên Chúa tạo dựng để trao ban và đón nhận tình yêu. Ngài khích lệ các tín hữu, khi nhận ra sự mỏng manh của mình, không che giấu nó, nhưng biết cách cầu xin sự tha thứ từ Thiên Chúa Đấng yêu thương và thương xót, ngay cả khi chúng ta nghĩ mình không xứng đáng".

Đức Thánh Cha đã suy ngẫm về sự sẵn lòng cậy trông vào tha nhân của Đức Giêsu. Hai câu nói của Đức Giêsu trong cuộc Thương Khó - “Tôi khát” và “Thế là đã hoàn tất!” - gói gọn một mầu nhiệm cao cả: Đức Giêsu không thiếu điều gì trong thiên tính của Người, nhưng Người đã hạ mình xuống và trở nên một con người giữa chúng ta, hoàn toàn là con người đến mức lệ thuộc vào tha nhân.

Qua gương mẫu của Đức Giêsu, chúng ta thấy rằng là con người, chúng ta không thể tự mình đạt được sự viên mãn hay ơn cứu độ đích thực, chúng ta không thể “hoàn thành” sứ mạng cuộc đời mình chỉ bằng cách tích lũy quyền lực hay tiền bạc. Chúng ta cần sự giúp đỡ của những người yêu thương và chăm sóc chúng ta, đặc biệt là Đức Giêsu.

Vì vậy, không có gì đáng xấu hổ khi cầu xin sự giúp đỡ và mở lòng mình ra với tha nhân, vì chúng ta được Thiên Chúa tạo dựng để trao ban và đón nhận tình yêu. Ngài khích lệ các tín hữu, khi nhận ra sự mỏng manh của mình, không che giấu nó, nhưng biết cách cầu xin sự tha thứ từ Thiên Chúa Đấng yêu thương và thương xót, ngay cả khi chúng ta nghĩ mình không xứng đáng. 

Tin Mừng Thánh Gioan (19,28-30):

Sau đó, Đức Giêsu biết là mọi sự đã hoàn tất. Và để ứng nghiệm lời Kinh Thánh, Người nói: “Tôi khát!” Ở đó, có một bình đầy giấm. Người ta lấy miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc vào một nhành hương thảo, rồi đưa lên miệng Người. Nhắp xong, Đức Giêsu nói: “Thế là đã hoàn tất!” Rồi Người gục đầu xuống và trao Thần Khí.

Bài giáo lý của Đức Thánh Cha

Anh chị em thân mến,

Trọng tâm của trình thuật Thương Khó, trong khoảnh khắc sáng ngời nhất và cũng tăm tối nhất của cuộc đời Đức Giêsu, Tin Mừng Thánh Gioan thuật lại với chúng ta hai câu nói chất chứa một mầu nhiệm cao cả: "Tôi khát" (Ga 19,28), và ngay sau đó: “Thế là đã hoàn tất!” (Ga 19,30). Đó là những lời cuối cùng, nhưng chứa đựng trọn vẹn một cuộc đời, mặc khải ý nghĩa của toàn bộ sự hiện hữu của Con Thiên Chúa. Trên thập giá, Đức Giêsu không xuất hiện như một anh hùng chiến thắng khải hoàn, nhưng như một người cầu xin tình yêu. Người không công bố, không lên án, không tự vệ. Người chỉ khiêm tốn cầu xin điều mà tự Người, Người không thể nào trao cho mình.

Tình yêu đích thực cũng phải học biết cách cầu xin chứ không chỉ biết cách trao tặng

Cơn khát của Đấng Chịu Đóng Đinh không chỉ là nhu cầu thể lý của một thân xác tan nát. Đó còn, và trên hết, là biểu hiện của một khát vọng sâu thẳm: khát vọng tình yêu, khát vọng tương quan, khát vọng hiệp thông. Đó là tiếng kêu thinh lặng của một Thiên Chúa, Đấng vì muốn chia sẻ tất cả với thân phận con người của chúng ta, để cho mình bị xâu xé bởi cơn khát ấy. Một Thiên Chúa không xấu hổ khi xin một ngụm nước, bởi vì chính trong cử chỉ ấy, Người cho chúng ta thấy rằng tình yêu, để là tình yêu đích thực, cũng phải học biết cách cầu xin chứ không chỉ biết cách trao tặng.

Chúng ta cần tha nhân

Tôi khát, Đức Giêsu nói như thế, và bằng cách đó Người mặc khải nhân tính của mình cũng như của chúng ta. Không ai trong chúng ta có thể tự mình có đầy đủ tất cả và không cần người khác. Không ai có thể tự cứu lấy mình. Cuộc sống được “trọn vẹn” không phải khi chúng ta mạnh mẽ, mà là khi ta học biết đón nhận. Và chính lúc ấy, sau khi đã nhận từ tay người xa lạ miếng bọt biển thấm đầy giấm chua, Đức Giêsu tuyên bố: “Thế là đã hoàn tất!”. Tình yêu đã khiến mình trở nên cần tha nhân, và chính vì thế mà tình yêu đã hoàn thành công trình của mình.

Con người được viên mãn khi tin tưởng mở lòng với tha nhân

Đây là nghịch lý Kitô giáo: Thiên Chúa cứu độ không phải bằng cách hành động, nhưng bằng cách để cho chính mình hành động. Không phải bằng cách đánh bại sự dữ bằng sức mạnh, nhưng bằng cách chấp nhận đến tận cùng sự yếu đuối của tình yêu. Trên thập giá, Đức Giêsu dạy chúng ta rằng con người không trở nên trọn vẹn khi thi hành quyền lực, nhưng khi mở lòng một cách đầy tin tưởng với tha nhân, kể cả khi người ấy là kẻ thù. Ơn cứu độ không nằm ở chỗ tự lập, nhưng ở sự khiêm nhường nhìn nhận sự thiếu thốn của chính mình và biết tự do bày tỏ nó.

Nhân tính của chúng ta được tràn đầy theo kế hoạch của Thiên Chúa không phải là một hành động sức mạnh, mà là một cử chỉ tín thác. Đức Giêsu không cứu độ bằng một màn kịch bất ngờ, nhưng bằng cách xin điều mà tự Người không thể tự trao. Và nơi đây mở ra một cánh cửa cho niềm hy vọng đích thực: nếu ngay cả Con Thiên Chúa đã chọn không tự cho mình là đủ hay không phụ thuộc vào người khác, thì cả cơn khát của chúng ta – khát tình yêu, khát ý nghĩa, khát công lý – cũng không phải là dấu hiệu thất bại, nhưng là dấu chỉ của sự thật.

Thước đo của nhân tính hệ tại ở khả năng để mình được yêu thương và được trợ giúp

Sự thật này, tuy có vẻ đơn sơ, nhưng lại khó lòng đón nhận. Chúng ta đang sống trong một thời đại đề cao sự tự chủ, hiệu năng, thành tích. Thế nhưng, Tin Mừng cho thấy thước đo của nhân tính chúng ta không hệ tại ở những gì ta có thể chinh phục, nhưng ở khả năng để cho mình được yêu thương, và khi cần, được trợ giúp.

Đức Giêsu cứu độ chúng ta bằng cách cho thấy rằng cầu xin không phải là điều hạ nhục, nhưng là điều giải thoát. Đó là con đường để bước ra khỏi sự che giấu của tội lỗi, để trở lại nơi chốn của hiệp thông. Ngay từ khởi đầu, tội lỗi đã sinh ra sự hổ thẹn. Nhưng sự tha thứ đích thực nảy sinh khi ta có thể đối diện với nhu cầu của chính mình và không còn sợ bị khước từ.

Can đảm nhận ra sự thiếu thốn của mình

Cơn khát của Đức Giêsu trên thập giá vì thế cũng là cơn khát của chúng ta. Đó là tiếng kêu của nhân loại bị thương tích vẫn đang kiếm tìm dòng nước hằng sống. Và cơn khát ấy không làm chúng ta xa lìa Thiên Chúa, nhưng lại liên kết chúng ta với Người. Nếu chúng ta có can đảm nhìn nhận nó, chúng ta có thể khám phá ra rằng cả sự mong manh của chúng ta cũng là một nhịp cầu hướng về trời cao. Chính trong việc cầu xin – chứ không phải trong việc sở hữu – một con đường của tự do được mở ra, vì chúng ta không còn cho rằng mình tự chủ và không cần người khác nữa.

Nghệ thuật biết cầu xin mà không xấu hổ và biết trao ban mà không tính toán

Trong tình huynh đệ, trong đời sống đơn sơ, trong nghệ thuật biết cầu xin mà không xấu hổ và biết trao ban mà không tính toán, ẩn giấu một niềm vui mà thế gian không biết. Một niềm vui trả lại cho ta sự thật nguyên thủy về sự hiện hữu của mình: chúng ta được dựng nên để trao ban và đón nhận tình yêu.

"Tôi cần"

Anh chị em thân mến, trong cơn khát của Đức Kitô, chúng ta có thể nhận ra tất cả cơn khát của mình. Và chúng ta học được rằng không có gì mang tính nhân loại hơn, cũng không có gì đầy tính thần linh hơn, là biết thưa lên: tôi cần. Đừng sợ phải xin, nhất là khi ta nghĩ mình không xứng đáng. Đừng xấu hổ khi đưa tay ra cầu xin. Chính trong cử chỉ khiêm nhường ấy ẩn giấu ơn cứu độ.

Vatican News

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây