Biển chiều lên lấp lánh nghìn sóng bạc
Buồm căng thuyền lướt gió mãi xa khơi,
Mặt mẹ dãi dầu nhăn nhúm trái dương rơi
Nuôi con lớn đặng một đời lưu lạc.
Tựa gốc liễu lặng nghe bờ sóng vỗ
Ru rừng dương lời hát mẹ chợt về,
Nửa đời người, thèm ngọt khúc hò quê
Mặn gió biển nhớ xiết bao tình mẹ.
Thái Bình Dương
mấy ngọn sóng bạc đầu ai đếm được!
Nặng tuổi đời
ai nhớ bao lần mẹ thức trắng canh thâu?
Chiều nay bến nước bãi Sau,
Lòng con nhớ mẹ úa màu biển xanh.
Mắt trong biển nhớ long lanh,
Dương sầu chín rụng tơ mành hồn con.
Mẹ ơi! Thương mẹ héo hon,
Bến tình đời mẹ những còn trong mơ …
ĐAU XÓT !
Mẹ tựa biển mênh mông tình mẫu tử
Sóng dạt dào chan chứa vạn niềm thương,
Con đã lớn lời ru còn thấm ngọt
Mỗi đông về bao luyến nhớ vấn vương.
Cha như trời, bao la trùm mặt biển
Lộng vầng dương soi sáng mọi bước đường,
Chén cơm trắng thơm tho tình khó nhọc
Sáng hồn con, mồ hôi giọt mái trường.
Êm ả sóng, biển ru thuyền êm mái
Trong xanh trời trải nắng ấm vui ca,
Con tung tăng đùa biển tình lai láng
Mái gia đình mơn trớn lớn hồn hoa.
Rồi nghiệt ngã mây che trời vần vũ
Biển giận hờn dậy bão tố phong ba,
Tơi tả thuyền, buồm lòng con tan nát
Định mệnh nào đau xót giết đời hoa!
Ngậm phũ phàng hồn ve buồn nức nở
Con bơ vơ, đau biển mẹ trời cha,
Chân lầm lũi đưa bước vào ngõ tối
Trái tim thơ tha thiết một mái nhà !
TYHC
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn