Em từ đâu em đến, nàng cỏ hỡi?!
Xanh tận chân trời, biếc cả tim anh,
Diễm lệ mênh mông – bát ngát – xuân xanh
Anh cằn cỗi, quá thẫn thờ, mệt mỏi!...
Từ đâu em đến, long lanh sắc đẹp
Nhựa sống tràn căng, mạnh mẽ tựa hùng binh,
Ngọt ngào man dại, phơi phới xuân tình
Anh ngơ ngẩn, gẫm đời chua chát!
Anh hỏi em, từ đâu em đến?
A-đam ôm hận, nhìn em cúi đầu,
Một lần bội ước, tình nghĩa còn đâu,
Ngỡ ngàng đau xót, anh nén sầu đáy tim.
Em tràn lan, không bờ không bến
Khơi đớn đau gai góc đời anh,
Giọt lệ hờn rơi xuống long lanh
Muôn kiếp chừng chưa vơi nỗi hận.
Em đã đến từ tội truyền nguyên tổ
Hoài thai nên bởi tham vọng - kiêu căng!
Từ phận người từng rực rỡ quang đăng,
Trên ngai diệu của muôn ngàn ân phúc.
Ôi em đến!
Khơi mạch nguồn biết bao dòng nước mắt
Biến anh thành ngốc nghếch vô tri,
Anh giết em từng lúc, từng khi
Rồi anh chết em vẫn còn sống mãi!
Em nói đi!
Xin nói đi, bao giờ không đến nữa!?
Hoang dại trần đời - em ôm kín mộ ta,
Nghĩa nhân gian, ôi thế chăng là,
Anh nuôi em tình xuân xanh mãi!
Em nói đi! Lời đầu môi dịu ngọt,
An ủi lòng bộ xương trắng anh khô!
Anh yên nghỉ và em cũng hư vô,
Nhận án tử khi Người ra khỏi mộ.
Cỏ anh đây, với em ta cùng họ
Rễ tội truyền có đan kín đời anh,
Vẫn khiêm cung quỳ gối nhận ơn lành
Cho sám hối chảy thay dòng máu đỏ.
Trong Trái Tim, vết đòng đâm còn chỗ
Cho hai ta yên nghỉ giấc hồng trần,
Bỏ lại đời tất cả những phù vân
Say hoan lạc trong ngày Người lại đến.
Đây ca khúc tình yêu dâng cảm tạ
Hòa vang lên cùng vũ trụ, nhân trần,
Đây lời thơ từ mạch huyết tri ân
Cuồn cuộn chảy mênh mông dòng sông nhạc.
Nguyễn Thanh Sang
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn