Ngày em tới quê anh
Có con đường đất đỏ nhỏ nhoi,
Mái tranh nghèo dáng mẹ nhai trầu
Tiếng ru hời kẽo kẹt võng đưa trưa.
Ngày em về quê anh đó,
Đất lên màu lúa mạ xanh non tơ,
Suối uốn mình xinh đẹp thủa nguyên sơ,
Bóng tre làng lay động đêm trăng mơ.
Ngày em tới quê anh
Đất yêu người bám đỏ bàn chân
Nắng yêu đời tô làn môi cười
Tiếng mưa chiều nghe tựa điệu dân ca.
Ngày em về quê anh đó
Gió yêu người gió lùa tóc mai bay
Sương lững lờ ôm nhẹ bờ vai ai,
Bóng trăng ngà ai đàn ai ngân nga.
Nhờ có nắng ban mai
Có mưa chiều cho đời nở hoa
Có tấm lòng mới nở bông hồng
Sẻ chia buồn vui tình người chân quê.
Đường không trồng cây gai góc,
Chỉ tấm lòng luôn rộng mở thênh thang
Con cháu rồi mai ngày chẳng lo toan
Dãy gai nhọn tay mình trồng đau con.
Nhờ một nắng hai sương,
Sẽ có ngày đất nở đầy hoa
Sẽ có ngày trái nặng trĩu cành
Điểm tô làng quê giàu đẹp khang trang.
Một hai một hai ba bốn
Phách trở thành ô nhịp thời gian qua
Đất bốn mùa vươn mình tựa trong mơ
Đón em về dang rộng vòng tay đưa.
Hồng Bính
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn