Hướng lên trời
Nhìn lên – ánh mắt không còn giới hạn,
Trái tim người vượt thoát cõi trần gian.
Dù đôi chân còn bám chặt thế gian,
Hồn đã vút giữa tầng không vô tận.
Nhìn lên – mở ra muôn tia hy vọng,
Một nhịp cầu nối hữu thể – vô biên.
Giữa cuộc đời lắm nỗi khổ triền miên,
Vẫn có đó con đường lên Thiên Chúa.
Từ gốc cây, từ đền đài xưa cũ,
Ngọn trụ thiêng vươn thẳng giữa đất trời.
Từ cây sồi, cây nêu, cây bửu tháp,
Người muôn nơi cùng hướng vọng lên Trời.
Và hôm nay, trên đỉnh cao cứu độ,
Một Con Người đã thăng thiên ngời ngời.
Không còn gì níu giữ được cuộc đời,
Khi Đức Kitô mở đường cứu rỗi.
Ngài về Trời – mang nhân loại đi theo,
Từ bùn đất mà bay vào sự sống.
Từ chết chóc, đau thương, và tan vỡ,
Trỗi dậy rồi – một tạo vật hoàn sinh.
Thăng Thiên – niềm hy vọng của muôn dân,
Là ánh sáng giữa trần gian tăm tối.
Là tin rằng ta sinh ra để sống,
Và đời này luôn đáng để yêu thương.
L.m Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn