“Như sự kiện đã xảy ra thời ông Nôê,
thì trong ngày Con Người cũng sẽ xảy đến như vậy.” (Lc 17,26)
Chúa Giêsu nhắc ta hãy tỉnh thức, Con Người sẽ đến trong giờ ta không ngờ.
Thời ông Nôê,
người ta vẫn ăn uống, cưới vợ gả chồng,
mải mê với những điều đời thường,
cho đến khi hồng thủy tràn đến cuốn đi tất cả.
Có khi ta cũng như người thời Nôê,
bận rộn quá để dừng lại,
ồn ào quá để nghe lòng mình.
Khi ta còn trẻ,
ta tưởng tương lai còn dài,
chết là chuyện của mai sau.
Ta phung phí thời gian,
rong chơi giữa những điều vô bổ,
đốt tuổi xuân trong men say và ảo tưởng.
Ta cười nhiều mà lòng trống rỗng,
Triết lý nhiều mà thiếu lý tưởng.
Ta sống như thể bèo dạt,
sống cho hôm nay,
và bỏ mặc ngày mai.
Có lúc ta than:
“Không có thời gian cho Chúa,”
nhưng thật ra
ta đã đốt thời gian cho hư ảo,
cho những thú vui mau qua,
cho những điều tầm thường và giả dối.
Ta tồn tại,
chứ chưa thật sự sống.
Ngồi phê phán đời,
nhưng không dám đối diện với chính lòng mình.
Và rồi,
tương lai dần ngắn lại
chẳng còn là một giấc mơ xa,
mà là hơi thở mong manh giữa hôm nay.
Lạy Chúa,
xin đừng để con ngủ quên trong những tiện nghi,
ngủ quên giữa tiếng vỗ tay hay lời khen,
mà đánh mất tương lai đời đời.
Bao lần con tưởng mình đang sống,
nhưng thật ra chỉ đang sống ảo tưởng
bơi trong những kế hoạch không đích đến,
Như người đến ga trễ,
chạy theo đoàn tàu đã rời bến,
chỉ còn nghe tiếng còi khuất dần trong sương sớm,
ta mới nhận ra:
đời mình đã bỏ lỡ bao chuyến tàu ân sủng
Xin gọi con dậy,
Xin cho con tỉnh thức giữa những điều tầm thường,
để nhận ra Ngài trong hiện tại mong manh,
và khi Con Người đến —
dù trong một chiều mưa hay một buổi sớm bình yên
con vẫn mở cửa lòng,
và nhận ra tiếng Ngài thân quen.
L.m Giuse Hoàng Kim Toan

























