Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.net/assets/images/logo.png
Thứ năm - 16/11/2023 06:32 |
Tác giả bài viết: Hồng Bính |
589
Tôi lắng nghe sự thinh lặng của đời mình, thinh lặng để cảm nhận được và đừng bao giờ lãng quên sự mỏng dòn của thân phận bụi tro,
Thinh lặng - Lắng nghe…
Nghĩa trang chiều nay ít nắng, thật kỳ lạ bởi cao nguyên chỉ duy nhất 2 mùa mưa nắng, nhưng những ngày cuối tháng mười một năm nay thời tiết Cao nguyên dường như thay đổi hẳn, gió nhạt, nắng nhẹ, mưa bay lất phất tựa như Cao Nguyên bây giờ đang có cả mùa thu vậy, chỉ thiếu chút lá vàng rơi của mùa thu mà thi ca thường diễn tả:
Gió thu se sắt nỗi buồn
Đỏ vàng chiếc lá nhẹ nhàng buông rơi
Tình yêu khoác áo mây trời
Tình thu gom nhặt lá vàng ngẩn ngơ (DM).
Viếng Nghĩa trang sớm nên còn vắng người, tôi rảo bước thăm từng ngôi mộ, mộ của mẹ, của anh của em, của bạn bè, của những người thân quen lối xóm mà đã từng một thời cùng với tôi vui hội trần gian…
Trong thinh lặng, tôi để lòng mình hướng và nhớ về quá khứ mà chợt cảm thấy dường như mọi sự, mọi vật, mọi người thân quen đang lẩn khuất đâu đây và còn văng vẳng có cả hình bóng và tiếng nói thân quen từ xa xăm vọng về…
Tiếng cười ngày xưa như còn ở lại trong không gian nghe mơ hồ thoang thoảng thật gần nhưng lại quá xa xăm…
Ánh mắt thân quen của người xưa vẫn còn đó, vẫn lúng liếng niềm vui, tưởng như nhìn rất rõ nhưng lại bị cách ngăn bởi một làn sương huyền ảo mờ mịt, mềm mại nhưng vững chắc…
Hình dáng người xưa hiện về như thoát ra khỏi di ảnh sau làn khói của hương trầm dịu dàng, thinh lặng thấp thoáng như ẩn như hiện, linh thiêng và huyền bí, khiến tôi cảm thấy như hình bóng thân yêu của người thân thương một thủa đang hiện hữu kề bên…
Rảo bước trầm tư bên từng ngôi mộ, có hương thơm, có hoa đẹp, tôi lắng nghe sự thinh lặng của không gian chiều nghĩa trang, sự thinh lặng của những người yêu thương chỉ cách tôi khoảng hơn 1 thước dưới lòng đất mà không còn có gì có thể làm lay động giấc ngủ bình yên của họ…
Quả đúng như vậy, sự thinh lặng rất thanh bình chứ không phải là một sự thinh lặng trong hãi hùng bởi có một sự đe dọa nào đó đang chờ chực, sự thinh lặng của một giấc ngủ thật bình an yên tâm vọng chờ ngày được vươn lên sống lại cùng Đức Ki Tô Phục Sinh, Đấng đã chết và đã sống lại, đã hứa cho mọi người cùng được sống lại vinh hiển với Người…
Tôi lắng nghe sự thinh lặng của đất trời, của hoa cỏ, cây cối, dù sống trong thinh lặng vẫn từng giờ từng phút tự đổi thay, vươn lên, tỏa hương hay nảy mầm làm đẹp và dâng hiến cho đời chút âm thanh, chút màu sắc, chút hương thơm, hiến dâng trong thinh lặng và trở về cũng trong thinh lặng với quy luật của muôn đời có sinh ắt có tử…
Tôi lắng nghe sự thinh lặng của đời mình, thinh lặng để cảm nhận được và đừng bao giờ lãng quên sự mỏng dòn của thân phận bụi tro, và thân phận bụi tro nầy chỉ thật sự có ý nghĩa và hữu ích khi có được hơi thở của Thiên Chúa, và chỉ khi có hơi thở của Thiên Chúa, có nghĩa là có sự sống của Thiên Chúa thì hạt bụi mới trở nên tuyệt vời và ý nghĩa.
Hơn nữa nhờ có Thiên Chúa mà hạt bụi dẫu phải phôi pha biến mất theo ngày tháng với cái nhìn đầy bi quan và sợ hãi trong con mắt nhân loại sẽ được trường tồn sống mãi trong và cùng với Đức Kitô con Thiên Chúa hằng sống, Đấng đã chấp nhận chết để cứu rỗi cho từng thân phận bụi tro được sống lại với Người.