Chiều hôm đó giận lắm! Nhưng, giận thì có giận nhưng thương lại càng thương...
Câu chuyện là chiều hôm nay người nhà gửi thùng đồ trong đó có tượng và sơn màu nước lên để cho các em vẻ. Thế là buộc miệng nói: “Chiều mai các con vào chơi, Cha có mang tượng về cho các con tô nha!”.
Ngày hôm sau chính là cái ngày giận ấy! Chưa đến 2 giờ, đứa bé lanh và ngoan nhất trong nhóm xuất hiện. Cùng với K Sung đó là con bé mập mập mà quên cả tên. Chỉ biết là nó mập mập mủm mỉm giống... cha thôi.
Thấy 2 đứa vào, thế là vui vẻ khui thùng tượng khai trương.
Lát sau, chú em giúp Cha già hỏi tại sao 2 đứa vào sớm thế thì lòi ra là 2 đứa... trốn học.
Nghe xong giận lắm nhưng với cái tuổi thơ 9, 10 tuổi như mấy em thì làm gì mà biết suy nghĩ đến chuyện là trốn học để vào đây tô tượng. Lúc đó trong lòng giận lắm tính la nhưng nghĩ lại thôi. Thương! Hồi nhỏ mình cũng như thế mà!
Chiều đến, nguyên đám đi học về, mang cả cặp vào luôn chứ chưa về nhà. Thế là cái đám đó phát hiện ra là hôm nay K Sung và cô bé mập trốn học.
Rất dễ thương, K Mion chỉ thẳng mặt: K Sung hôm nay trốn học nha!
Rồi cả đám như giận K Sung và con bé mập lắm.
Biết thế nên thôi Cha đứng ra hòa giải xung đột dân tộc: “K Sung! Nghe Cha nói nè! Hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối cùng nhé! Cha cảnh cáo K Sung! K Sung không được trốn học nữa nghe chưa!”.
Biết lỗi nên chú bé cúi đầu lẳng lặng tô tượng cho qua giây phút “lên đoạn đầu đài này”.
Nhìn hình ảnh của bọn nhỏ, tuổi thơ nó lại về. Bao kỷ niệm của cái thời thơ ấu đó với con dế, với mấy viên bi. Bây giờ bọn trẻ cũng chơi bi như ngày xưa vậy. Và chắc có lẽ hình ảnh lũ trẻ chơi trò dân gian nó chỉ còn ở vùng quê như thế này.
Thương và muốn cho bọn trẻ tránh cái điện thoại hay chơi điện tử nên tìm đủ mọi cách cho các em chơi. Cứ trò này đến trò khác và tìm cách để cho các em không nghĩ đến và không tìm đến điện thoại.
Phải nói rằng điện thoại chính là vũ khí giết người và nhất là bọn trẻ. Những đứa trẻ được ba má nuông chiều là cứ đưa cho cái điện thoại là coi như giải quyết mọi vấn đề của cuộc sống nhưng phụ huynh đâu biết được rằng điện thoại nó dần dần sẽ giết bọn trẻ.
Điểm đặc biệt thấy được nơi những bạn nhỏ này là nhường nhịn và yêu thương. Khi chia bánh chia kẹo cũng rất ư là quân bình chứ không giành phần nhiều cho mình và ít cho bạn.
Nhìn K Sung, nhìn bọn trẻ sao mà thương quá! Ở cái tuổi mà chả phải nghĩ ngợi gì thì cái chuyện trốn học xem chừng ra là bình thường. Hỏi ra thì mới biết rằng có những đứa trẻ bỏ học đến độ cha mẹ chúng cũng chẳng hề hay biết vì suốt ngày lam lũ trong rẫy cà phê. Và như thế thì làm sao có thể quán xuyến được việc học của con và việc học của lũ trẻ trôi nổi theo dòng đời và chả biết nó trôi về đâu.
Hình ảnh của bọn trẻ tô tranh hay tô tượng hay chơi bi thấy sao mà thương quá! Ký ức của bầu trời tuổi thơ lại trào tràn. Ước gì trở về với cái bầu trời tuổi thơ ấy để chả phải lo lắng cái sự đời.
Và, tự nghĩ: Cho tôi một vé đi tuổi thơ.
Lm. Anmai, CSsR
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn