Dường như ai cũng có chuỗi đời thăng trầm, vui buồn, sướng khổ, chẳng ai giống ai. Người nào cũng có đủ mùi đau khổ, đắng cay, hay những ngày vui. Tháng Mân Côi này, mời gọi mỗi người hãy suy nghĩ về chuỗi đời mình theo chuỗi Mân Côi, tìm trong đó những ý nghĩa buồn vui.
Có lần nào ta nghĩ: “Nếu ta được sống lại những ngày đã đánh mất, ta sẽ làm gì nhỉ?” Có lẽ ta sẽ khôn ngoan hơn, sẽ cẩn thận hơn để khỏi tiếc nuối những ngày. Có thể như thế, đâu cần ta phải ước và ta nếu. Ta hãy bắt đầu lại từ hôm nay, quá khứ là những gì đã qua và cho ta thấy sự khôn ngoan. Lời Sứ Thần luôn mách bảo ta: “Mừng vui lên” vì hôm nay ta vẫn còn sống và còn có thể để “Xin vâng”. Đó là tiếng “Xin vâng” khi đã trải qua kinh nghiệm: “Chúa đưa cánh tay uy quyền mạnh mẽ, dẹp tan những kẻ kiêu căng” (Lc 1, 51). Ta không thể tự cao, tự đại về chính mình, ta sẽ vấp ngã vì chính hòn đá ta đặt lên. Học khiêm nhường để sống trong niềm vui.
Và trong những lần suy tưởng năm tháng qua. Ta đã trải qua bao gian khổ, những năm chiến tranh loạn lạc, những ngày tháng lênh đênh biển cả, những tháng ngày dài bắt đầu nơi đất khách quê người, những năm tháng đói rách, ngày tháng mưa lũ. Mùa thương khó đời ta, những khổ cực hằn trên trán những nét nhăn, đôi tay chai cứng vì lam lũ. Ta hãy như Thánh Phaolô khuyên bảo: “Những gian nan thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh.” (Cl 1, 24). Những đau khổ phải chịu trong cuộc đời không trở nên vô ích, khi dâng lên cho Chúa, xin Người biến đổi thành niềm vui. Không có đau khổ nào mà không có giá trị khi cùng thông hiệp vào thánh giá Chúa. Gẫm mùa thương, ta hãy dâng những hy sinh thường ngày làm hy lễ, xin Chúa xót thương không chỉ cho ta mà cho bao người đau khổ nghèo khó bên ta.
Mùa Mừng Vui là khi sống lại trong ân tình Thiên Chúa. Chúa yêu thương ta khi cho nhận ra ý nghĩa của thương đau. Vì thương đau không lối thoát là bi kịch trong cuộc đời. Chúa sống lại sau cái chết là bảo đảm cho mọi chiến thắng, vượt qua gian khổ, vượt qua cám dỗ và tội lỗi. Sống là quan trọng và sống dồi dào trong Đức Kitô. Ta hãy xin được sống mạnh dạn như Thánh Phaolô, thật diễm phúc: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi” (Ga 2, 20).
Thấy được những việc Chúa làm cho ta, cuộc đời như chuỗi hồng ân. Có hạt vuông, hạt tròn, hạt sứt mẻ, hạt bể gẫy. Song tất cả vẫn là hồng ân. Hồng ân khi cuộc sống như thiếu rượu nồng, như khi xưa bên dòng sông sám hối, như khi ấm áp bên lòng Chúa. Ta được đổ đầy niềm vui vì chính Chúa tỏ hiện cho thấy vinh quang của Người.
Chuỗi đời ta, một chuỗi đời Mân Côi, và ta sẽ chúc tụng Chúa đến muôn đời: “Chúa đã thề với tổ phụ Áp-ra-ham rằng sẽ giải phóng ta khỏi tay địch thù, và cho ta chẳng còn sợ hãi, để ta sống thánh thiện công chính trước nhan Người, và phụng thờ Người suốt cả đời ta.” (Lc 1, 73 -75)
Có lần nào ta nghĩ: “Nếu ta được sống lại những ngày đã đánh mất, ta sẽ làm gì nhỉ?” Có lẽ ta sẽ khôn ngoan hơn, sẽ cẩn thận hơn để khỏi tiếc nuối những ngày. Có thể như thế, đâu cần ta phải ước và ta nếu. Ta hãy bắt đầu lại từ hôm nay, quá khứ là những gì đã qua và cho ta thấy sự khôn ngoan. Lời Sứ Thần luôn mách bảo ta: “Mừng vui lên” vì hôm nay ta vẫn còn sống và còn có thể để “Xin vâng”. Đó là tiếng “Xin vâng” khi đã trải qua kinh nghiệm: “Chúa đưa cánh tay uy quyền mạnh mẽ, dẹp tan những kẻ kiêu căng” (Lc 1, 51). Ta không thể tự cao, tự đại về chính mình, ta sẽ vấp ngã vì chính hòn đá ta đặt lên. Học khiêm nhường để sống trong niềm vui.
Và trong những lần suy tưởng năm tháng qua. Ta đã trải qua bao gian khổ, những năm chiến tranh loạn lạc, những ngày tháng lênh đênh biển cả, những tháng ngày dài bắt đầu nơi đất khách quê người, những năm tháng đói rách, ngày tháng mưa lũ. Mùa thương khó đời ta, những khổ cực hằn trên trán những nét nhăn, đôi tay chai cứng vì lam lũ. Ta hãy như Thánh Phaolô khuyên bảo: “Những gian nan thử thách Đức Ki-tô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh.” (Cl 1, 24). Những đau khổ phải chịu trong cuộc đời không trở nên vô ích, khi dâng lên cho Chúa, xin Người biến đổi thành niềm vui. Không có đau khổ nào mà không có giá trị khi cùng thông hiệp vào thánh giá Chúa. Gẫm mùa thương, ta hãy dâng những hy sinh thường ngày làm hy lễ, xin Chúa xót thương không chỉ cho ta mà cho bao người đau khổ nghèo khó bên ta.
Mùa Mừng Vui là khi sống lại trong ân tình Thiên Chúa. Chúa yêu thương ta khi cho nhận ra ý nghĩa của thương đau. Vì thương đau không lối thoát là bi kịch trong cuộc đời. Chúa sống lại sau cái chết là bảo đảm cho mọi chiến thắng, vượt qua gian khổ, vượt qua cám dỗ và tội lỗi. Sống là quan trọng và sống dồi dào trong Đức Kitô. Ta hãy xin được sống mạnh dạn như Thánh Phaolô, thật diễm phúc: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi” (Ga 2, 20).
Thấy được những việc Chúa làm cho ta, cuộc đời như chuỗi hồng ân. Có hạt vuông, hạt tròn, hạt sứt mẻ, hạt bể gẫy. Song tất cả vẫn là hồng ân. Hồng ân khi cuộc sống như thiếu rượu nồng, như khi xưa bên dòng sông sám hối, như khi ấm áp bên lòng Chúa. Ta được đổ đầy niềm vui vì chính Chúa tỏ hiện cho thấy vinh quang của Người.
Chuỗi đời ta, một chuỗi đời Mân Côi, và ta sẽ chúc tụng Chúa đến muôn đời: “Chúa đã thề với tổ phụ Áp-ra-ham rằng sẽ giải phóng ta khỏi tay địch thù, và cho ta chẳng còn sợ hãi, để ta sống thánh thiện công chính trước nhan Người, và phụng thờ Người suốt cả đời ta.” (Lc 1, 73 -75)
L.m Giuse Hoàng Kim Toan