TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

CN34TNb - Đức Giêsu Kitô, Vua Vũ Trụ

“Quan nói đúng: Tôi là Vua”. (Ga 18, 33b-37)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Chút suy tư về một mùa bí

Thứ năm - 13/05/2021 21:49 |   729
Chút suy tư về một mùa bí

CHUYỆN CỦA BÍ – CHUYỆN CỦA TÔI
(Chút suy tư về một mùa bí)

Hằng năm, khi không khí Giáng Sinh lan tỏa khắp nơi, anh em ứng sinh chúng tôi lại chuẩn bị để gieo hạt cho mùa bí sắp tới, mùa bí đầy khó khăn vì thời gian này là mùa khô. Từng hạt bí giống đầy sức sống đã được anh em chúng tôi chuẩn bị kĩ, được gieo vào lòng đất với cả niềm hy vọng và tin tưởng vào một vụ mùa bội thu. Từ lúc gieo hạt bí xuống đất, ngày ngày anh em chúng tôi thay nhau tưới nước để cây bí có thể nảy nầm và lớn lên. Tôi nghĩ đến công đoạn này, nó cũng giống như lúc tôi chuẩn bị thực hiện một dự định hay làm một việc gì đó. Tôi chuẩn bị thật kỹ mọi thứ, xem đi xem lại để chắc chắn rằng mọi thứ đã sẵn sàng. Tôi lên kế hoạch cụ thể; việc này sẽ thế này, rồi tiếp theo sẽ thế này, thế này và cứ vậy, tôi suy tính trước sự việc từ đầu cho đến khi kết thúc. Và rồi thì tôi tự nhủ: Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, hãy ngủ một giấc thật ngon và ngày mai mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Tôi chờ đợi và hy vọng công việc sẽ như mong đợi. Công đoạn đầu của mùa bí này cũng vậy, anh em chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và đang chờ đợi những hạt bí nảy mầm, lớn lên.

Đứng trước những luống đất đang ấp ủ và cung cấp dinh dưỡng cho những hạt bí để chúng có thể nảy mầm và lớn lên, tôi liên tưởng đến anh em ứng sinh chúng tôi. Cũng như những hạt bí kia đã được gieo vào nơi đất tốt, anh em ứng sinh cũng là những “hạt giống” đã được quý Cha sàng lọc, chọn lựa kỹ lưỡng từ những ơn gọi trong khắp Giáo phận. Rồi những “hạt giống” đó được “gieo” vào những “luống đất tốt” là môi trường Chủng viện, nơi mà nó nhận được “chất dinh dưỡng” là sự quan tâm, chăm sóc và dạy bảo tận tình của quý Cha trong Ban đào tạo để nó có thể “nảy mầm” và lớn lên trong ơn gọi của mình. Những hạt bí muốn nảy mầm và lớn lên, nó không chỉ cần nhận được hơi ẩm và chất dinh dưỡng từ lòng đất, nhưng chính bản thân nó cũng cần phải nỗ lực để có thể vươn mình qua những lớp đất đang đè nặng trên thân mình nó. Chính sự nỗ lực đó mới giúp nó đón nhận được ánh sáng để tạo ra năng lượng cung cấp cho chính nó để nó thêm cứng cáp và vươn mình lớn lên qua ngày tháng. Anh em ứng sinh cũng vậy, khi nhận được những sự quan tâm, chăm sóc và sự đào tạo tận tình của quý Cha thì anh em không chỉ là đón nhận một cách thụ động nhưng anh em luôn phải nỗ lực, cố gắng tự đào tạo chính bản thân mình, nỗ lực vượt qua để từ bỏ những gì là đời thường, những gì còn chưa phù hợp với đời tu. Những điều đó không phải là dễ dàng và có thể từ bỏ một cách nhanh chóng và dứt khoát. Chúng như những “lớp đất” của sự ích kỷ cá nhân, của những thói hư, tật xấu, của bản tính con người yếu đuối đối với những dục vọng thấp hèn đang đè nặng trên tâm hồn, đang ngăn cản những mầm non lớn lên. Hạt giống nảy mầm phải liên tục lớn lên, nếu nó không lớn lên, không vượt qua được lớp đất đang đè nặng trên nó, thì nó sẽ héo tàn, thối rữa trong lòng đất vì không có ánh sáng cung cấp năng lượng cho nó. Cũng vậy nếu ứng sinh không “lớn lên”, không vượt qua để từ bỏ những điều không phù hợp đó, thì dần dần ứng sinh cũng sẽ mất đi sức sống, niềm vui trong đời sống cộng đoàn và đánh mất ơn gọi của chính mình.

Sau những ngày chờ đợi và được cung cấp đủ nước, những hạt bí đã nảy mầm và lớn lên thật đẹp, thật đều. Quý Cha và anh em chúng tôi rất vui mừng, phấn khởi. Những câu chuyện bên bàn ăn tràn đầy niềm vui và hy vọng vào một vụ mùa thuận lợi. Những tưởng rằng, giờ chỉ cần tưới nước, bón phân đầy đủ là những cây bí sẽ phát triển và sinh hoa trái. Những ngày hoa bí nở vàng tô điểm thêm sắc màu cho vườn bí đang xanh mơn mởn, anh em chúng tôi bảo nhau: “Mùa này tha hồ mà hái bí rồi!”. Quý Cha thì vui vẻ, tươi cười khen ngợi: “Các con làm tốt đó, năm nay chắc trúng lớn rồi.” Nhưng rồi, những nét mặt rạng rỡ đó như khựng lại, cảm thấy như hụt hẫng vì ngày qua ngày, thời gian trôi đi mà những bông hoa tươi đẹp đó chỉ tàn lụi đi chứ không để lại được bao nhiêu trái tốt. Tôi cũng buồn. Ngẫm nghĩ chuyện cây bí, tôi thấy quả đúng như vị thánh Tông Đồ Dân Ngoại đã nói: “Tôi trồng, anh A-pô-lô tưới, nhưng Thiên Chúa mới làm cho lớn lên.” (1 Cr 3, 6). Công khó mà anh em chúng tôi dành để chăm sóc cây bí không phải là điều quyết định đến việc nó sẽ sinh hoa quả tốt đẹp. Mọi thành quả dù thành công hay thất bại đều là ân ban của Thiên Chúa. Nhiều lúc trong đời, vì thiếu lòng phó thác nơi tình yêu của Đấng Quan Phòng mà tôi đã chán nản, thất vọng và tự trách bản thân quá nhiều vì những kết quả công việc không thành công như tôi mong đợi. Thiên Chúa gửi đến cho tôi những thất bại, nhiều lúc thật ê chề, để tôi không kiêu ngạo về những tài năng của mình, chỉ biết cậy dựa vào sức riêng mà quên cậy nhờ vào ơn Chúa. Ngài nhắc tôi nhớ rằng tôi chỉ là thụ tạo mọn hèn được Ngài thương yêu và ban cho tôi được sống và sống hạnh phúc với Ngài. Vậy thì sao tôi lại buồn phiền và trách Chúa rằng tại sao Ngài lại không ban cho tôi những thành quả tốt đẹp? Và rằng tại sao mọi chuyện không diễn ra như ý mình? Tôi quên rằng tôi sống để thực thi thánh ý Chúa và để cho ý Chúa được thể hiện sao? Tôi phải nhớ rằng, mọi thành công hay thất bại đều là hồng ân của Chúa như anh em chúng tôi vẫn hát trong bài ca chủ lực của mình mỗi buổi sáng: “Mỗi ngày là một quà tặng của Chúa. Cả niềm vui lẫn nỗi buồn, cả thành công và thất bại, tất cả là quà tặng của tình yêu, tất cả đều đưa con tới gần Chúa.”

Chỉ cần có ơn Chúa, chỉ cần tin tưởng vào tình thương của Ngài mà hành động thì Ngài sẽ ban cho chúng ta những thành quả hơn cả mong đợi mà chính chúng ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Như lần tôi thi tuyển vào chủng viện, khi đó tôi không biết nhiều về những kiến thức mà chủng viện cần ở một ứng sinh. Tôi cũng chưa rõ về nội dung bài thi sẽ đòi hỏi những gì. Tôi chỉ ôn thi theo những gì Cha xứ tôi chỉ vẽ. Những thứ phải học và luyện tập thì quá nhiều, mà tôi thì không có được bao nhiêu thời gian. Đến lúc đi thi, tôi vẫn rất mơ hồ và không chút tự tin về những gì mình đã ôn luyện. Tôi chỉ biết cố gắng hết sức để làm bài và cậy trông vào Chúa, xin Người cho tôi vượt qua kỳ thi đó, rồi tôi sẽ cố gắng trau dồi kiến thức cho xứng đáng là một ứng sinh. Sau kỳ thi, tôi chỉ biết cầu nguyện, xin Chúa cho mình một hy vọng mặc dù tôi đã thấy mình làm bài khá tệ. Rồi ngày nhận kết quả thi, tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc vì Chúa đã nhậm lời mà ban cho tôi một điều kỳ diệu. Tôi còn nhận được tin là kết quả thi của tôi không tệ như tôi nghĩ, mà đó là một kết quả tốt. Tôi chỉ biết tạ ơn Chúa vì hồng ân cao trọng này. Thật đúng là “Đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể ...” (Lc 1, 37). Nghĩ đến chuyện cây bí, tôi thầm nghĩ rằng, điều quan trọng là mỗi chúng ta hãy sống tốt giây phút hiện tại, còn mọi thành quả cứ để Thiên Chúa lo liệu.

Ước mong mỗi người trong chúng ta luôn biết tín thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa.

(Ứng sinh chủng viện Lê Bảo Tịnh)

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây