TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XXXII Thường Niên – Năm B

“Bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết”. (Mc 12, 38-44)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Hãy tin tưởng nơi Đức Kitô Phục Sinh

Thứ bảy - 22/04/2023 03:06 | Tác giả bài viết: Lm. Phêrô Trần Mạnh Hùng |   589
Hãy tin tưởng và phó thác ở nơi sức mạnh của Chúa Giêsu Phục Sinh

CHÚA NHẬT THỨ III MÙA PHỤC SINH - NĂM A (23/04/2023)
Bài đọc: Cv 2:14, 22-33; 1Pr 1:17-21; Lc 24:13-35.

“HÃY TIN TƯỞNG VÀ PHÓ THÁC Ở NƠI SỨC MẠNH CỦA CHÚA GIÊSU PHỤC SINH”


Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Hôm nay, Chúa nhật thứ 3 mùa Phục Sinh, Giáo hội cho chúng ta được lắng nghe đoạn Tin Mừng của Thánh Luca qua câu chuyện hai môn đệ trên đường trở về làng Emmau, sau khi đã chờ đợi gần 3 ngày rồi, mà chưa thấy Chúa Giêsu sống lại từ cõi chết, thể theo như những gì Ngài đã hứa, nên hai ông đã cảm thấy tràn trề sự thất vọng và buồn chán. Bao nhiêu sự mong đợi và niềm hy vọng về một Đấng Messiah sẽ giải thoát họ khỏi ách đô hộ của Đế quốc La Mã và mang lại cho Dân Do Thái một tương lai sáng lạng mà các ông và những người khác trong nhóm hằng mơ tưởng do chính Đức Giêsu Kitô mang lại nay đã tan thành mây khói. Bởi lẽ đó, hai ông cảm thấy một sự thất bại ê chề và không còn một chút hy vọng gì nữa cả, cho nên, hai ông đã lên đường trở về quê cũ, về với nếp sống trước đây và trở về lại với chính nghề nghiệp của mình.

Sau khi chứng kiến sự kiện Chúa Giêsu bị đóng đanh và chết thê thảm trên thập tự giá, các môn đệ thất vọng và chán nản, họ cảm nhận một sự thất bại ê chề, cho nên họ đành quay trở về lại quê hương xứ sở của họ, và quay về với nếp sống cũ, đó chính là nghề đánh cá (Lc 24, 13). Nhưng chính lúc các ông muốn buông xuôi và bỏ cuộc. Chính lúc mà các ông thất vọng và cảm thấy mọi sự đều tan thành mây khói và muốn trở về với nghề nghiệp cũ, thì Chúa Giêsu phục sinh đã hiện ra với hai môn đệ trên đường về làng Emmau được ghi lại trong Phúc Âm của Thánh Luca (24, 13-35).

Điều đó dạy cho chúng ta bài học gì? Chính những lúc chúng ta cảm thấy thất bại ê chề và muốn bỏ cuộc, muốn thối lui, không còn ý chí và lòng hăng say nhiệt thành để tiến bước, để theo đuổi ơn gọi hay sứ vụ của mình nữa, thì Chúa Giêsu Phục sinh sẽ đến và hiện ra với chúng ta. Ngài đến để nâng đỡ, để ủi an và để tiếp sức cho chúng ta, ngõ hầu chúng ta sẽ không bỏ cuộc.

Trong cuộc sống của tôi đã có những lần chính bản thân tôi đã rơi vào tình trạng bế tắc, không một lối thoát, không một tia hy vọng và tôi không cảm nhận được sự hiện diện của Chúa giữa bóng đêm đen của cuộc đời. Tôi đã chán nản và thật sự hết sức thất vọng. Tôi đã muốn bỏ cuộc và không muốn tiếp tục hành trình ơn gọi làm linh mục của mình nữa.

Vào thời điểm đó, tôi chỉ mong ước được Chúa gọi về với Ngài, như vậy sẽ giúp tôi giải thoát những nỗi khổ đau của chính mình, vì sống mà không có tự do, không có tương lai, không được học hành và không được ở bên cạnh những người thân yêu trong gia đình, thì thật sự cuộc sống không còn ý nghĩa gì cả. Trong những trường hợp như vậy, đôi khi cái chết lại là điều tốt đẹp hơn, và ý nghĩ đó đã lóe lên trong tâm trí tôi.

 Tôi đã cầu nguyện tha thiết với Chúa mỗi đêm và khẩn xin Ngài cất tôi về với Chúa, giống như lời cầu nguyện của Tô-bi-a đã được Sách Thánh ghi lại:

Trong những ngày ấy, Tô-bi-a thổn thức và khóc lóc cầu nguyện rằng: “Lạy Chúa, Chúa công bình, mọi sự xét đoán của Chúa đều công minh, mọi đường lối của Chúa là từ bi, chân lý và phán quyết. Lạy Chúa, giờ đây xin hãy nhớ đến con, xin đừng báo oán tội lỗi con, xin đừng nhớ đến những lỗi lầm của con và của cha ông con. Bởi chúng con đã không vâng theo các giới răn của Chúa, nên Chúa để cho chúng con bị cướp bóc, tù đày, chết chóc, nhạo báng, và khinh bỉ nơi các dân mà chúng con bị lưu đày. Lạy Chúa, giờ đây sự xét xử của Chúa thật cao cả và công bình, vì chúng con không sống theo giới răn Chúa, và không thành tâm tiến bước trước thánh nhan Chúa. Lạy Chúa, giờ đây xin cứ đối xử với con theo thánh ý Chúa, và xin hãy cho linh hồn con được an nghỉ; vì thà con được chết còn hơn sống!” (Tb 3: 1-6).

Nhưng rất may thay, Chúa đã lắng nghe lời van xin của tôi và Ngài đã đến và cứu vớt tôi ra khỏi cảnh khốn cùng, cho tôi một con đường thoát và cuối cùng đã mở ra cho tôi một chân trời mới và một cuộc sống mới đầy tương lai hứa hẹn, khi tôi vượt biên thành công vào cuối năm 1981, thế là tôi đã được giải thoát khỏi kiếp sống tha phương cầu thực và khỏi nỗi hãi hùng phải sống như kẻ bị săn lùng.

Hôm nay, Lời của Chúa qua Phúc Âm của Thánh Luca lại được vang lên nơi tâm hồn của từng người, nhằm nhắc nhở và khuyến khích mỗi người trong chúng ta, nhất là những ai đang rơi vào trong hoàn cảnh bế tắc và không tìm thấy cho mình một lối thoát, thì chúng ta cũng không nên hoàn toàn thất vọng, nhưng hãy đặt trọn niềm tin tưởng và cậy trông ở nơi Chúa. Chính Ngài sẽ đến và đồng hành với chúng ta trong những giây phút đen tối nhất của cuộc đời, khi mà chúng ta không còn hy vọng gì nữa cả…, thì chính những giây phút nguy cập như thế, Đấng Kitô phục sinh sẽ xuất hiện và cùng ta song hành. Ngài đến để giải thích và giúp cho chúng ta thấu hiểu được mầu nhiệm của sự đau khổ, của cái chết, trước khi chúng ta có thể bước vào sự vinh quang và khải hoàn. Cũng giống như Ngài đã ôn tồn cắt nghĩa cho hai môn đệ trên đường Emmau:

Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! Nào Đấng Kitô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?” Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh. (Lc 24, 25-27).

Cầu chúc cho quý ông bà và anh chị em luôn nhận ra sự hiện diện của Chúa trong chính cuộc đời của mình, ngang qua những biến cố xảy ra trong đời thường, qua các sự việc buồn, vui, sướng, khổ, thất bại hay thành công và nhất là khi chúng ta phải đương đầu với những vấn đề nan giải trong cuộc sống, thì xin cho chúng ta đừng bao giờ mất lòng cậy trông và tin tưởng ở nơi sức mạnh của Chúa Giêsu Phục sinh.
 

Linh mục Phêrô Trần Mạnh Hùng
TP Perth, chúa nhật thứ 3 mùa phục sinh, ngày 23 tháng 4 năm 2023.



------------------------------------------------

WE NEED TO PUT OUR TRUST AND CONFIDENCE IN GOD EVEN IN THE MIDST OF HOPELESSNESS.

Dear Readers,

Today, the third Sunday of the Easter, the church lets us listen to the Gospel passage of Saint Luke through the story of the two disciples on their way back to Emmaus, after having waited for nearly 3 days, but still have not seen Jesus rose from the dead, just as He had promised, so the two men were filled with disappointment and despair.

They had put all their hope in the Messiah who would free them from the domination of the Roman Empire and give the Israelites the bright future by Jesus Christ himself, has now disappeared into smoke and because of that, they felt a crushing defeat and no longer had any hope, so they set off to return to their own city. Return to the old way of life and return to their own profession.

After witnessing the fact that Jesus was crucified and tragically died on the cross, the disciples were disappointed and discouraged, so they had to return to their homeland and return to their old way of life as the fishermen (Lk 24:13). But amazingly whenever you want to give up and go back to your previous lifestyle, at that very moment, the risen Christ or the resurrected Jesus would appear and walk side by side with you as He did with the two disciples on the way to Emmaus (See Luke 24:13-35).

What can we learn from that example and what lesson does Jesus want to teach us? It is at the very times when we feel like an utter failure and want to give up and no longer have the will and enthusiasm to move forward, to pursue our vocation or to persevere in our commitments, whether it is a commitment to a marriage or to the Priesthood or Religious life. At these critical moments, when we almost lose all our hope and fall into despair, the risen Jesus will come and appear to us. He comes to sustain us, to comfort us and to strengthen us, so that we will not give up.

There have been times in my life when I myself have fallen into a dead end, with no way out, no hope, and I did not feel the presence of God in the darkness of life. I was depressed and felt really down. I wanted to give up and didn't want to continue my priestly vocation journey.

At that time, I only wished that God would come and take me home with Him and that would solve my problem and will release me from my own sufferings. Since living without freedom, without education and with no prospect of a future. Indeed the worst of all of being hunted down by your own enemy. Thus in such a situation, life indeed has no meaning at all. In such cases, sometimes death is considered the better, and that thought flashed through my mind.

I prayed fervently to God every night for a whole month and begged Him to take me home, just as Tobit’s prayer is recorded in the Bible:

Then sad at heart, I groaned and wept aloud. With sobs I began to pray:You are righteous, Lord, and all your deeds are just; All your ways are mercy and fidelity; you are the judge of the world. And now, Lord, be mindful of me and look with favour upon me. Do not punish me for my sins, or for my inadvertent offenses, or for those of my ancestors. They sinned against you, and disobeyed your commandments. So you handed us over to plunder, captivity, and death, to become an object lesson, a byword, and a reproach in all the nations among whom you scattered us. Yes, your many judgments are right in dealing with me as my sins, and those of my ancestors, deserve. For we have neither kept your commandments, nor walked in fidelity before you. So now, deal with me as you please; command my life breath to be taken from me, that I may depart from the face of the earth and become dust. It is better for me to die than to live.” (Tb 3: 1-6).

But fortunately, God listened to my pleas and He came and rescued me from my misery, gave me a way out and finally opened up a new horizon and a new life for me. Promising a new future, when I successfully escaped by boat from Vietnam to Malaysia at the end of 1981. I was freed from the life of the fugitive and from the fear of living as the hunted.

Today, the Word of God through the Gospel of Luke is resounding in the hearts of each one of us, to remind and encourage us, especially those who are in a situation of hopelessness and do not find their way around. If we could not find a way out for ourselves at the moment, we should not be completely disappointed, but we need to put our trust and confidence in God. Thus He will come and accompany us in the darkest moments of life, when we have no hope at all…, it is in such terrifying moments that the risen Christ will appear and accompany us. He comes to us in order to explain and help us understand the mystery of suffering and death that we have to go through in our life, before we can enter into glory and triumph. Just as He calmly explained to the two disciples on the road to Emmaus: 

Then Jesus said to them: O foolish, and slow of heart to believe in all things which the prophets have spoken. Ought not Christ to have suffered these things, and so to enter into his glory? And beginning with Moses and all the prophets, he expounded to them in all the scriptures, the things that were concerning him (Lk 24, 25-27).

May you always recognize the presence of God in your own life, through events that take place in your daily routine or through the moment of sadness or happiness, through the miserable and unsuccessful events and especially when you are faced with difficult problems in life, may you never lose hope and trust in the power of the Risen Jesus, who has conquered everything through his death and resurrection.
 
3rd Sunday of Easter – Year A (23 April 2023).
Fr. Peter Hung Tran


 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây