Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.net/assets/images/logo.png
Thứ hai - 02/10/2023 11:23 |
702
Dư âm ngày lễ kính thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu còn mãi trong tâm hồn những ai yêu mến Ngài.
Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu
Dư âm ngày lễ kính thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu còn mãi trong tâm hồn những ai yêu mến Ngài. Nhất là, trong năm 2023, UNESCO kỷ niệm 150 năm ngày sinh của Ngài để giới thiệu sứ điệp yêu thương, hòa bình … của ngài cho toàn thể thế giới. Tác phẩm “Truyện Một Tâm Hồn” được phổ biến rộng rãi trên hơn 80 quốc gia và năm 1997, Đức Thánh Cha Gioan Phao lô II đã tuyên phong Ngài là tiến sĩ của Hội Thánh (1).
Trong loạt bài giáo lý hằng tuần của Đức Thánh Cha Phanxicô nói về truyền giáo, Ngài nhấn mạnh tới chứng tá của Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, bổn mạng các xứ truyền giáo. Sau đây là nguyên văn bài giáo lý của Đức Thánh Cha Phanxicô vào ngày 07.6.2023:
Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!
Trước mặt chúng ta đây là thánh tích của Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, bổn mạng các xứ truyền giáo. Thật tốt khi điều này xảy ra trong khi chúng ta đang suy tư về niềm đam mê rao giảng Tin Mừng, về lòng nhiệt thành tông đồ. Vậy thì hôm nay, chúng ta hãy để chứng tá của Thánh Têrêxa giúp chúng ta. Ngài đã sinh ra cách đây 150 năm, và tôi dự định sẽ dành một Tông thư cho ngài vào ngày kỷ niệm này.
Ngài là thánh quan thầy của các xứ truyền giáo, nhưng ngài chưa bao giờ được cử đi truyền giáo. Ngài là một nữ tu dòng Cát Minh, sống cuộc đời bé nhỏ và yếu đuối: ngài tự nhận mình là “một hạt cát nhỏ”. Sức khỏe yếu, ngài qua đời ở tuổi 24. Nhưng dù thân xác ốm yếu, nhưng trái tim ngài vẫn sôi nổi, truyền giáo. Ngài kể lại trong “nhật ký” của ngài rằng ước muốn của ngài là trở thành một nhà truyền giáo, và ngài muốn trở thành một nhà truyền giáo không chỉ trong vài năm mà trong suốt phần đời còn lại của ngài, thậm chí cho đến tận thế. Thánh Têrêxa là một “chị em thiêng liêng” của một số nhà truyền giáo: ngài đã đồng hành cùng họ từ tu viện của ngài qua những lá thư, qua lời cầu nguyện của ngài và bằng cách liên tục dâng những hy sinh cho họ. Không hiển hiện, ngài đã cầu bầu cho các xứ truyền giáo, giống như một động cơ, mặc dù bị che khuất, nhưng mang lại sức mạnh cho một chiếc xe tiến về phía trước. Tuy nhiên, ngài thường không được các nữ đồng tu hiểu: ngài nhận được “nhiều gai hơn hoa hồng” từ họ, nhưng ngài chấp nhận mọi điều một cách yêu thương, kiên nhẫn, kể cả những lời phán xét và hiểu lầm cùng với bệnh tật của ngài. Và ngài đã làm điều này một cách vui vẻ, vì nhu cầu của Giáo hội, để như ngài nói, “hoa hồng có thể rơi trên tất cả mọi người,” đặc biệt là những người ở xa nhất.
Bây giờ, tôi xin hỏi, tất cả lòng nhiệt thành này, sức mạnh truyền giáo này, và niềm vui cầu bầu này phát xuất từ đâu? Hai tình tiết xảy ra trước khi Têrêxa vào tu viện giúp chúng ta hiểu điều này.
Điều đầu tiên liên quan đến ngày đã thay đổi cuộc đời ngài, Giáng sinh năm 1886, khi Thiên Chúa làm phép lạ trong trái tim ngài. Năm đó, Têrêxa sẽ tròn 14 tuổi. Là con út nên ngài được mọi người trong nhà cưng chiều. Tuy nhiên, trở về từ Thánh lễ nửa đêm, người cha rất mệt mỏi của ngài không cảm thấy muốn ở đó khi con gái ông mở những món quà của cô, và nói: “May là năm ngoái rồi!” Têrêxa, người rất nhạy cảm và dễ rơi nước mắt, đã bị tổn thương và đi lên phòng và khóc. Nhưng ngài đã nhanh chóng kìm nén nước mắt, đi xuống nhà và tràn ngập niềm vui, chính ngài là người đã làm cho cha mình vui. Chuyện gì đã xảy ra? Trong đêm ấy, khi Chúa Giêsu tự làm cho Người ra yếu đuối vì tình yêu, tâm hồn Thánh Têrêxa trở nên mạnh mẽ: chỉ trong giây lát, ngài đã ra khỏi ngục tù ích kỷ và tủi thân; ngài bắt đầu cảm thấy “đức ái đi vào trái tim ngài, với nhu cầu quên mình” (xem Thủ bản A,133-134). Kể từ đó, ngài hướng lòng nhiệt thành của mình đến những người khác, để họ có thể tìm thấy Thiên Chúa, và thay vì tìm kiếm sự an ủi cho bản thân, ngài bắt đầu “an ủi Chúa Giêsu, [để] làm cho Người được các linh hồn yêu mến,” bởi vì, như Têrêxa, Tiến sĩ của Giáo hội, đã nhận định, “Chúa Giêsu mắc bệnh yêu và [...] căn bệnh yêu không thể chữa khỏi ngoại trừ bằng tình yêu” (Thư gửi Marie Guérin, tháng 7 năm 1890). Sau đó, đây là quyết tâm hàng ngày của ngài: “làm cho Chúa Giêsu được yêu mến” (Thư gửi Céline, ngày 15 tháng 10 năm 1889), cầu thay cho người khác. Ngài viết, “Con muốn cứu các linh hồn và quên mình vì họ: Con muốn cứu họ ngay cả sau khi con chết” (Thư gửi Cha Roullan, 19 tháng 3 năm 1897). Nhiều lần ngài nói, “Tôi sẽ dành cả thiên đường của mình để làm điều tốt trên trái đất.”
Theo gương Chúa Giêsu Mục Tử Nhân Lành, lòng nhiệt thành của ngài đặc biệt hướng đến những người tội lỗi, đến “những người ở xa”. Điều này được tiết lộ trong tình tiết thứ hai. Têrêxa được biết về một tên tội phạm, Enrico Pranzini, bị kết án tử hình vì những tội ác khủng khiếp: anh bị kết tội giết ba người một cách dã man, và bị đưa lên máy chém; nhưng anh không muốn nhận những an ủi của đức tin. Têrêxa đã đưa anh vào tâm hồn mình và làm tất cả những gì ngài có thể làm: ngài cầu nguyện bằng mọi cách cho anh được hoán cải, để anh, người mà ngài gọi với lòng cảm thương anh em là “Pranzini khốn khổ tội nghiệp”, có thể bày tỏ một dấu hiệu nhỏ của sự ăn năn và dành chỗ cho lòng thương xót của Thiên Chúa mà Têrêxa đã tin tưởng một cách mù quáng. Cuộc hành quyết diễn ra. Ngày hôm sau, Têrêxa đọc trên báo thấy Pranzini, ngay trước khi đặt đầu vào máy chém, “đột nhiên, được một nguồn cảm hứng chiếm lấy, quay lại, chộp lấy Cây Thánh giá mà vị linh mục đưa cho anh và hôn ba lần lên những vết thương thánh thiêng” của Chúa Giêsu. Thánh nhân nhận xét: “Bấy giờ linh hồn anh đi lãnh bản án nhân từ của Đấng đã tuyên bố rằng trên Thiên Đàng sẽ vui mừng cho một tội nhân ăn năn hơn là cho chín mươi chín người công chính không cần ăn năn!” (Thủ bản A, 135).
Đó là sức mạnh của việc cầu thay do lòng bác ái thúc đẩy; đó là động cơ của sứ mệnh! Trên thực tế, những nhà truyền giáo - mà Têrêxa là thánh quan thầy - không chỉ là những người đi đường dài, học ngôn ngữ mới, làm việc tốt và rao giảng tốt; không, một nhà truyền giáo là bất cứ ai sống như một công cụ của tình yêu Thiên Chúa nơi họ đang ở. Các nhà truyền giáo là những người làm mọi việc để Chúa Giêsu có thể đi ngang qua chứng tá của họ, lời cầu nguyện của họ, sự chuyển cầu của họ.
Đây là lòng nhiệt thành tông đồ, chúng ta hãy luôn nhớ rằng, không bao giờ hoạt động bằng cách cải đạo hay ép buộc, nhưng bằng sự lôi cuốn: một người trở thành Kitô hữu không phải vì bị ai đó ép buộc, nhưng vì họ đã được đánh động bởi tình yêu. Với rất nhiều phương tiện, phương pháp và cơ cấu sẵn có, đôi khi làm xao nhãng những gì thiết yếu, Giáo hội cần những trái tim như trái tim của Têrêxa, những trái tim lôi cuốn mọi người tới tình yêu và đưa mọi người đến gần Thiên Chúa hơn. Chúng ta hãy cầu xin vị thánh này ân sủng để vượt qua lòng ích kỷ của chúng ta và niềm say mê chuyển cầu để Chúa Giêsu có thể được biết đến và yêu mến. (2)