TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật Chúa Giêsu chịu phép rửa -C

“Khi Chúa Giê-su đã chịu phép rửa và đang cầu nguyện thì trời mở ra”. (Lc 3, 15-16. 21-22)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Thương lắm phận cha già-con gõ nhẹ thôi

Chủ nhật - 12/01/2025 07:20 | Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR |   14
“Lạy Chúa ! Xin đừng bỏ rơi con khi tuổi đà xế bóng” vì lẽ khi đó nhân gian đã bỏ con đi hết rồi. Và, lạy Chúa, xin Chúa cứ ở mãi bên con và bồng bế con trên tay Chúa nhé !
Thương lắm phận cha già-con gõ nhẹ thôi
 
THƯƠNG LẮM PHẬN CHA GIÀ – CON GÕ CỬA NHẸ THÔI


Câu chuyện là ở Khu Nhà Hưu Dưỡng của các linh mục kia ...

Một hôm, cháu của Cha già đến gõ cửa thăm Cha già. Sợ Cha bác của mình nặng tai nghe không rõ nên cháu Cha gõ cửa khá mạnh.

Thật ngạc nhiên là sau khi nghe tiếng gõ cửa thì không chỉ một cánh cửa ở Nhà Hưu mở mà có đến 3 cánh cửa gần đó đều mở (1 phòng kế bên và 2 phòng đối diện). Cũng dễ hiểu là bầu khí Nhà Hưu tĩnh lặng và nghe tiếng gõ cửa thì những phòng bên cạnh đều mở.

Sau khi mở cửa ra thì chỉ có 1 phòng là có khách đến và 3 phòng kia thì không.

Cha bác dặn cháu : “Lần sau con đến con cứ gõ nhẹ thôi nhé ! Bác nghe được mà ! Đừng gõ to vì các cha bên cạnh nghĩ mình có khách ! Ở đây có khách là buồn lắm ! Có Cha chả có ai đến thăm bao giờ nên Cha đó tuổi thân lắm !”

Với cảnh tượng như thế, với lời dặn của Cha bác như thế với cháu và với cái nhìn của người cháu thấy chạnh lòng cho những đấng bậc về hưu.

Ở cái tuổi về hưu xế chiều ấy, ai ai cũng khao khát thèm được ai đó đến thăm để an ủi tuổi già. Thế nhưng thực tế là ở cái tuổi già như thế thường hay cô quạnh vì con cháu ai ai cũng phải lao vào kế sinh nhai và cơm áo gạo tiền nên dù lòng muốn cũng không ghé được.

Lần nọ, cháu Cha già đến thăm Cha già, cháu thấy còn ½ gói mì còn lại trong tôi. Cháu hỏi thì Cha nói buồn quá ăn không hết rồi thì để lại.

Chạnh lòng thật ! Khi còn sức khỏe phục vụ thì kẻ đón người đưa nhưng khi già thì rơi vào cảnh cô đơn. Khi còn chức còn quyền hay còn lực còn tiếng thì kẻ đón người đưa và thậm chí người ta còn bu quanh để tâng bốc. Thế nhưng rồi những ngày đời tàn tạ sau cánh cửa nhà hưu thì được mấy kẻ đón người đưa ? Sự thật vẫn là sự thật và sự thật ấy lại gói ghém trong 2 câu chữ “phũ phàng”.

Đời của những người già ấy chất chứa bao kỷ niệm cũng như bao ưu tư trầm lắng về Giáo Hội. Thường thì các Cha hay nói về những hối hận, những sai lầm đáng tiếc ở cái thời trai trẻ. Ít có ai kể lại những thành công, những hào nhoáng của cuộc đời. Có lẽ đến cái tuổi già ấy, các ngài nhớ lại những lầm lỡ đó để xin Chúa thứ tha.

Cuộc đời mà, đâu ai tránh được cái tuổi già và có khi chưa già đã chết rồi.

Thế đó ! Cứ tưởng chừng tu là đơn giản như đang giỡn nhưng không ! Đời tu vẫn phải đối diện với những thăng trầm của cuộc sống. Đời tu dù có thể nhìn bên ngoài lung linh và lộng lẫy lắm nhưng sau khi cánh cổng nhà thờ khép lại thì chỉ còn mình ta với Chúa và chỉ mình Chúa với ta. Và, khi tuổi đà già, hơi đã cạn thì cuộc đời cô quạnh ôm chầm lấy ta.

Thế cho nên, khi còn chức còn quyền và khi còn tiền còn sức ta hãy năng chạy đến và chịu khó nhìn những mảnh đời sau cánh cổng nhà hưu dưỡng để ta nhớ đến một ngày nào đó rồi ta cũng sẽ phải vào đây. Lần lượt không manh động. Có khi chưa kịp về hưu thì ta đã khuất như bao nhiêu người ra đi đột ngột. Tiếc thay có những người sống nhưng không bao giờ nghĩ rằng mình phải chết !

Thương thay cho những kẻ cứ nghĩ mình trẻ mãi chứ không già ! Cười thay cho những ai nghĩ rằng mình ngồi trên đỉnh vinh quang mãi mãi chứ không bao giờ xuống thấp ! Và rồi, ta lại nài van xin Chúa : “Lạy Chúa ! Xin đừng bỏ rơi con khi tuổi đà xế bóng” vì lẽ khi đó nhân gian đã bỏ con đi hết rồi. Và, lạy Chúa, xin Chúa cứ ở mãi bên con và bồng bế con trên tay Chúa nhé !

Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây