TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Đại Lễ Chúa Phục Sinh - Năm B

Ông đã thấy và đã tin. (Ga 20,1-10)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Xem tranh trời

Thứ tư - 07/04/2021 07:02 | Tác giả bài viết: Lm Vũđình Tường |   791
sky of love[1]
sky of love[1]

Xem tranh trời

Đã từ lâu chúng tôi không còn thú xem tranh trời. Mất đi những buổi chiều nằm trên thảm cỏ xanh ngó mây trời bay bay, thi nhau đếm những hình ảnh do bàn tay vô hình hoạ cấp tốc hình ảnh thần tiên trên bầu trời. Chúng tôi thường kháo với nhau ‘trời dùng mây vẽ trên mây tạo ảnh’. Có hoạ sĩ nào tài ba dùng mực vẽ trên mực tạo nên ảnh, dùng sơn vẽ trên sơn tạo nên ảnh. Chỉ riêng trời có sáng kiến kì lạ đó. Dùng mây vẽ trên mây tạo hết hình này đến cảnh nọ. Nhìn lên bầu trời chúng ta có thể tưởng tượng ra cảnh sông núi, cao thấp, cảnh biển, sóng vỗ, giòng sông nước chảy, cảnh gia súc, cảnh nhà cửa, cảnh ao hồ. Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy nơi trần gian này đều có thể nhìn thấy trên mây trời. Chúng đến rồi đi trong chốc lát, rồi mây lại tạo thành những hình ảnh sống động khác. Thật kì lạ.

Không phải chiều nào chúng tôi cũng được hưởng những giây phút thần tiên. Phải đủ điều kiện ngắm nhìn mây bay mới thấy thú. Một mình xem cũng được nhưng nếu đủ điều kiện sẽ thú hơn gấp bội. Đơn giản thôi.

Thứ nhất phải có một lũ bạn, cùng trang lứa, chơi chung với nhau, cùng nằm dài ngắm mây bay.

Thứ hai buổi chiều có gió thổi thật nhẹ. Chúng tôi nghe các cụ gọi là gió hiu hiu. Làn gió bay rất nhẹ nhàng, chỉ hơi đùa với ngọn cỏ non, làm mát da mà không vẩn bụi trần.

Cần gió bay nhẹ trên không trung hay nói theo kiểu quen thuộc là gió hiu hiu trên không trung. Điều kiện thứ ba này rất quan trọng vì nếu gió thổi nhanh quá việc ngắm nhìn tranh trời sẽ mất hứng vì chưa kịp thưởng thức, chưa kịp bàn tán đã mất.

Nhớ lại để nuối tiếc, thán phục, cái hài hoà, kì lạ tuyệt vời của đất trời. Nếu dưới đất có nắng nhạt, gió nhẹ bao giờ trên trời cũng có bầu trời trong xanh, cao thẳm. Mà bầu trời trong xanh luôn kết duyên cùng mây trắng. Mây không dầy đặc nhưng kéo nhau từng cụm, từng cụm lững lờ trôi, lũ lượt dạo cảnh trời.

Quan trọng nhất vẫn là đám bạn cùng thưởng thức xem tranh trời. Như thế mới hứng. Hứng thú ở chỗ đứa này nhìn thấy trước chỉ cho đứa kia. Thế là mọi con mắt đổ dồn về hướng ngón tay chỉ trỏ xem hình ảnh mới lạ nào nó thích. Rất vui, có khi vừa nhận ra hình ảnh trên cao đó thì hình đó đã biến sang dạng khác.

Bày trò chơi

Thường chúng tôi tìm một thảm cỏ xanh. Rau đắng dại là thích hợp nhất. Khi hè tới, cánh đồng khô, rau đắng dại xuất hiện. Loại rau này mùi vị hơi đắng nên thường mọc tốt vì trâu bò chê mùi vị đắng của nó. Rau đắng mọc khá dầy, kín mặt đất. Cái vị đắng rất lợi hại, trâu bò chê đã đành, đám kiến cũng chê nốt. Rất hiếm khi tìm thấy dưới đám rau đắng có kiến. Như vậy lũ kiến nhà ta cũng không thích mùi vị đắng của rau. Đám rau đắng thưa có kiến, trong khi đám rau đắng dầy lại không. Có lẽ vì vị đắng và thân của nó bò chằng chịt, đan chéo nhau làm vướng chân kiến nên chúng ngại làm tổ dưới đám rau đắng. Hơn nữa nếu có cũng dễ nhận ra vì vết chân kiến bò sẽ để lại những dấu vết nơi mặt đất. Tìm được đám rau đắng mấy đứa gọi nhau đến nằm ngắm tranh trời. Đã có buổi chiều chúng tôi tranh biện với nhau về từ ngắm tranh. Mỗi đứa một ý. Đứa thì cãi dùng chữ xem tranh là thích hợp nhất. Giống như đi xem triển lãm tranh. Đứa kia cãi là phải dùng từ ngắm tranh cho nó trịnh trọng vì ngắm thường là thưởng thức trong khi xem chưa lột hết được ý nghĩa của nó. Đứa khác lại đưa ý phải nói là chiêm ngưỡng tranh trời mới thoát ý, mới nói lên được cái kì quan của đất trời. Thằng khác lại nói chiêm ngưỡng mà nằm ngửa thì hơi kì. Cuối cùng buổi tranh biện không ai thắng cũng chẳng ai thua. Huề cả làng, ai muốn dùng từ nào thích hợp tùy ý. Mục đích chính là xem tranh, ngó tranh, chiêm ngưỡng kì công của tạo hóa.

Tranh ăn tranh

Vui nhất là những lúc tranh ăn nhau. Đứa nào cũng nổi gân cổ cãi tranh của mình thắng. Trong khi đó thì mây cứ âm thầm, lẳng lặng làm công việc của mây, cứ từ từ bay theo gió. Tranh ăn nhau là khi mỗi đứa nhận một hình con thú nào đó do mây tạo thành trên nền trời. Cả hai cùng nằm thưởng thức xem mây vẽ hình. Hai hình mây trời vẽ ở hai tầng mây cao thấp khác nhau. Gió thổi, đưa đẩy lớp mây thấp bay dần dần che lấp mất hình mây trên cao. Đó là lúc hai con thú mây ăn nhau. Tôi còn nhớ thằng Bi thích sư tử. Nó nhận hình con sư tử. Oai không tìm được con gì cho cân xứng nó nhận đại hình con gà. May mắn thay cho thằng Oai, con gà nuốt trửng con sư tử. Con gà theo mây bay lấp dần, lấp dần con sư tử, cuối cùng cái đầu sư tử cũng móp méo thảm thiết; trong khi đó bụng con gà phình chướng. Thế là cả bọn cho gà của Oai nuốt trửng con sư tử của Bi. Bi lấp liếm cãi chầy cối nhưng không to bằng họng của sáu đứa nhập lại, cuối cùng nó đành câm họng.

Những lúc tranh mây ăn nhau như thế hai đứa dưới trần cũng tranh nhau ăn thua đủ. Lúc đó chúng tôi không hiểu tại sao lại có cảnh tranh ăn tranh. Bây giờ biết được thì đã già. Dù thế nào chăng nữa lúc đó bọn trẻ cũng được thưởng thức những buổi chiều vàng để đời không bao giờ quên.
 

Niềm vui tăng gấp bội nếu trên nền trời có đám mây như vảy cá. Mỗi đứa nhận một khoảng mây và cố nhìn ra những con cá trong đám mây vảy cá đó. Mây vảy cá có hình thù như đám vảy cá và mầu sắc khác nhau đẹp tuyệt vời. Chỗ thì xanh tím, chỗ xanh lục, chỗ đỏ chói, chỗ hồng lam, chỗ vàng pha đỏ, chỗ xanh pha tím. Đôi khi chúng tôi mê man nhìn cảnh sắc tuyệt trần đó mà quên bẵng trò chơi câu cá trời. Khi tìm được hình cá trong đám mây mỗi đứa lại chơi trò câu cá trên mây. Người câu thường ngồi gần một đám mây nhỏ trước đám mây vảy cá. Con cá nào bay ngang chỗ người ngồi câu coi như là câu trúng. Lại có trường hợp con cá to bay lấp mất người câu. Trong trường hợp đó cả đám phải tìm cách cứu người câu. Người câu mắc nạn được cứu thoát khi đám mây bay qua mà hình thù người câu vẫn còn tồn tại. Khi đám mây bay qua mà người câu mất tích kể như người đó bị loại ra khỏi cuộc chơi. Thỉnh thoảng có đám mây lạc loài bay lung tung, đôi khi nó tạo nên hình con chim, con ó. Nếu đám mây lạc loài đó bay trúng chỗ người câu mất tích, người câu đó coi như được thần điêu đến cứu. Nếu đám mây lạc loài bay trúng hình con cá kể như cá đó bị chim bắt và người câu bị trừ một điểm. Thú vui đó thú vô cùng vì nó ngoài vòng kiểm soát của con người. Hoàn toàn lệ thuộc vào thiên nhiên, mây trời và gió trên cao.

Xông hương

Cỏ rau đắng xanh non, mềm như nhung dưới lưng bị sức nặng đè lên làm chúng dập, gẫy tạo ra một mùi thơm tinh khiết đặc biệt. Cái mùi thơm cỏ non giúp toàn cơ thể nghỉ ngơi. Toàn thân thoải mái lạ thường. Cảm giác đầu tiên là cái lạnh dìu dịu của cỏ mơn trớn làn da lưng. Không hiểu sao rau đắng lại có đặc tính đó. Nằm trên đám rau đắng cơ thể thấy thoải mái lạ thường. Lá của rau nhỏ, mỏng, chứa nước hút lên từ đất. Dưới ánh nắng mà lá rau vẫn tươi mát, khi nằm lên vẻ tươi mát của lá lan chuyển dần sang lưng khiến làn da lưng thật dễ chịu. Sau lớp da lưng là đến các khớp xương. Khớp xương như nới lỏng tạo cho toàn thân cảm giác nghỉ ngơi, hoàn toàn thư giãn, thoải mái. Hầu như từng thớ thịt, từng tế bào da đều ngưng hoạt động để thưởng thức, đón nhận cái đê mê của đất trời. Còn gì thú hơn khi dưới lưng rau đắng đấm bóp, phía ngực có làn gió xoa nhẹ, ngấm vào cơ thể cái mát dịu. Không phải mát lạnh đến rùng mình mà là mát nhẹ nhàng, từ từ thấm vào châu thân. Trong khi đó khứu giác hít hà mùi cỏ thơm, từng hơi một, từng hơi một, nhẹ nhàng làm thông mũi. Thú hơn nữa là sau một lúc thư giãn, mùi cỏ thơm trở nên ấm áp lạ thường. Nằm trên rau đắng, người ta thưởng thức cái vị đắng xông vào mũi khiến cho người nằm chỉ muốn hít thật đầy buồng phổi. Điểm đặc biệt khác của rau đắng là vị đắng xông vào mũi, đầy buồng phổi nhưng lại cảm thấy vị đắng pha vị ngọt, làm thông khí quản. Cái cảm giác nhẹ nhàng như bay bổng lưng trời này khiến cho người ta cứ muốn hít mãi cái vị đắng ngọt cho căng đầy buồng phổi. Toàn thân cảm thấy nhẹ như bấc, bay bay trong gió. Mặt khác lại cảm được cái sạch trinh trong của rau đắng. Rau đắng được dùng thay xà bông vì khi vò nát rau cho chất dầu thơm, bọt trắng, pha chất xanh, rửa sạch tất cả các mùi hôi, vì thế nằm trên rau đắng người ta có cảm tưởng như đang tắm gội, ngụp lặn trong loại xà bông thần tiên.

Sức nóng do thân nhiệt phát ra sưởi ấm các ngọn cỏ dưới lưng, hâm nóng nhựa cỏ tạo ra một mùi thơm dại, đắng có pha vị ngọt, quyện nhau đến độ ghiền lúc nào không hay. May mắn hơn nếu yên tĩnh thính giác sẽ nghe được tiếng dế kêu réo, ngầm báo cho biết cái thanh tú của đất trời. Thị giác thì luôn theo dõi đám mây mình chấm, chọn để hình dung ra những quang cảnh, con thú này, con vật nọ do mây giăng dài tạo nên bức tranh trời tuyệt mĩ. Nằm nghỉ thế nào cũng được thưởng thức những bức tranh do mây trời tạo nên. Sở dĩ phải dùng chữ nếu ở đây vì mấy khi tránh khỏi giấc mộng vàng âm thầm đến lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy thì trời đã nhọ nhem.

Tia nắng trời tô màu quả tuyệt hảo. Không hoạ sĩ tài ba nào cao tay như thế. Từng tia nắng mặt trời chiếu qua làn mây, phản chiếu trên mây bao nhiêu lần đố ai biết. Chỉ biết ánh nắng đó cho ra các màu sắc khác biệt, rất hài hoà tô vẽ trên đám mây khiến người thưởng thức có cảm tưởng đang thực sự chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thiên đàng. Những lúc như thế tâm trí bay bổng vào không trung, pha lẫn trong mây, nhè nhẹ chơi vơi trong gió. Phách trải dài trên thảm cỏ. Hồn bay bổng, phiêu bạt, bồng bềnh nơi tiên cảnh. Chính vì thả hồn vào mây, vào gió, hoà tan trong không trung hùng vĩ mà người nằm đó quên hẳn thời gian.

Cái êm dịu của thảm cỏ, hương thơm do cỏ non phát ra cộng thêm sức nóng thân nhiệt làm cho mùi hương thêm nồng hương sắc, thân thể thư giãn và mắt hưởng cảnh tranh mây vẽ, trang điểm mầu sắc của ánh nắng chiều tàn. Ngần ấy thứ ru hồn về cõi thiên thu. Xác chìm đắm trong đất trời, ngợp tan trong không gian, đưa ta về cõi mộng thiên đàng. Quả thế, nhiều hôm khi tỉnh dậy, muỗi đến đón chào tự lúc nào. Bóng tối phủ kín người và sương hôm rớt nhẹ trên tóc. Quả thực, cái cảm giác thời gian ngừng trôi rất thật, dù biết đất trời không ngừng vẫn cứ sinh hoạt theo tuần hoàn của tạo hoá.

Có lần cả bọn bảy đứa thay nhau cãi, tranh giành hình bóng mây trời. Rồi cả lũ ngủ quên. Khuya vẫn chưa về, vì ngủ quên, mãi cho đến khi người nhà mang đèn đi kiếm. Vừa réo, vừa gọi cả bọn mới giật mình thức. Gặp được con vừa mừng vừa bực nhưng lần đó chúng tôi thoát ăn đòn. Chứng tích rành rành ra đó. Cả bọn đều nằm ngủ, không đứa nào phá đám, không đứa nào làm hại ai. Tất cả đều nằm ngủ ngon lành trong đêm sương phủ đầy sao. Sau lần kinh nghiệm ấy chúng tôi phải chia phiên canh thức. Nay đứa này; mai tới phiên đứa khác để tránh cảnh ngủ quên. Thế mà đôi khi có đứa được chia công tác cũng không sao chống lại được cám dỗ của hương cỏ, sắc trời. Sau này thỉnh thoảng có lần chúng tôi về trễ. Về đến nhà thế nào cũng được cha mẹ cho ăn mấy câu giáo đầu, trước khi được chính thức ăn cơm.

Thằng bạn tôi, về nhà kể cho cha mẹ nghe cảnh thần tiên nằm thảm cỏ rau đắng, ngắm mây trời xem tranh. Sự việc không đến nỗi tồi tệ cho đến khi nó ngu dại kết thúc một câu: Ước gì được chết khi đang nằm xem mây trời trôi trên đám cỏ rau đắng. Từ đó cha mẹ nó cấm đi chung với bọn tôi. Mỗi lần gặp nó đều bắt chúng tôi kể cho nghe những gì xảy ra khi nằm trên cỏ rau đắng xem tranh trời. Là con một trong gia đình. Cha mẹ nó tin dị đoan. Sợ điều nó ước ao thành sự thật nên cấm chơi chung.

Thiên đàng

Ngày nay nhớ lại cảnh xưa, cảnh ngắm mây trời đan dệt không biết chán, không biết mệt. Thời gian không biết ngừng trôi hay tan biến. Chỉ biết là không thấy lâu, không chán nản, không mệt mỏi. Những yếu tố này phần nào giúp tôi tạm hiểu được cảnh trên thiên đàng. Kitô hữu tin lên thiên đàng hưởng phúc ngày đêm chiêm ngưỡng thánh nhan Chúa. Nếu không có kinh nghiệm nằm thảm cỏ xem tranh tôi sẽ nghĩ thiên đàng buồn chết đi được - ngày này qua năm nọ ngắm nhìn Thiên Chúa.

Thưa không, kinh nghiệm chiêm ngưỡng cảnh mây trời hoạ hình. Vui vô ngần, thoải mái vô hạn, không bao giờ chán. Ngắm hình mây trời từ ngày sang đêm không chán, cũng chẳng mệt. Tình yêu Chúa nơi thiên đàng có lẽ cũng biến chuyển khôn lường khiến chúng ta có ngắm ngày này qua năm nọ vẫn không chán. Thảm cỏ rau đắng ban cho chúng tôi kinh nghiệm đó. Nếu đừng bị đám muỗi phá đám, cảnh tối bao phủ có lẽ chúng tôi không còn biết đến thời gian là gì.

Những ai nghĩ chiêm ngưỡng thánh nhan Thiên Chúa trên thiên đàng chán chưa có dịp thưởng thức cảnh nằm thảm cỏ rau đắng ngó tranh trời. Điều chắc chắn là trên thiên đàng có vô vàn người cùng chiêm ngưỡng thánh nhan. Chính cái hằng hà sa số kia cho biết cảnh chiêm ngưỡng đó sẽ vui vô ngần, vô tận, không bao giờ chán bởi vì thời gian tan biến trong không gian vô tận, còn đâu biết đến ngày giờ.

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây