TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XXXII Thường Niên – Năm B

“Bà góa nghèo này đã bỏ nhiều hơn hết”. (Mc 12, 38-44)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Ước gì, phải chi!

Thứ sáu - 31/03/2023 09:22 | Tác giả bài viết: Lm Giuse Hoàng Kim Toan |   660
khi Người vào thành Giêrusalem, Người đã khóc thương cho Israel: "Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi!” (Lc 19, 42)
Ước gì, phải chi!

Ước gì, phải chi!


 
 
Có khi nào ta thấy Chúa khóc vì thương ta rơi vào lầm lỗi. Chúa tiếc cho ta, Chúa thương xót nhân loại và thương xót ta, khi Người vào thành Giêrusalem, Người đã khóc thương cho Israel: "Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi!” (Lc 19, 42)
Có lễ đây là câu cảm thương mà chúng ta đã bao nhiêu lần hối tiếc cho bản thân ta và những người thân quen của chúng ta, khi thốt lên: “Phải chi! Ước gì!” có cơ hội làm lại. Có những khi vì tham lam, vì dục vọng thấp hèn ta phải trả giá cho những điều đáng tiếc xảy ra. Phải chi hôm đó, ta đừng quá nóng nảy, tình yêu đâu vụt bay mất! Phải chi ta bình tĩnh giải quyết, đâu mất cả danh dự của ta trước đồng nghiệp! Phải chi ta khôn ngoan hơn, chịu khó tìm hiểu hơn, đâu mất đi những đồng tiền mồ hôi nước mắt mới có!
Ta tiếc thương ta nhiều lần nhiều cách, nhất là khi ta đánh mất những ngày tháng sống trong ân sủng của Chúa. Thánh Augustine đã tiếc cho ngày qua như vậy khi thưa lên: “Ôi! Con yêu Chúa quá muộn màng!” Phải chăng cuộc đời ngắn hạn của ta, vui là bao mà đầy những ngày dài khốn khổ vì ta lầm lỡ, vì ta đã phung phí gia tài ân sủng Chúa ban.
Không chỉ ta tiếc thương cho ta, mà Chúa cũng khóc thương cho ta: “Ngày hôm nay, ước gì anh em nghe tiếng Chúa! [Người phán]: "Các ngươi chớ cứng lòng
như tại Mơ-ri-va, như ngày ở Ma-xa trong sa mạc” (Tv 95, 7 – 8). Chúa tiếc cho ta, hay cho dân Người đã không nhận ra tình yêu của Chúa dành cho. Người yêu thương ta, ta lại không hay, hoặc cố tình không biết, rồi rước hoạ vào thân khi sống buông theo lòng dục. Chúa yêu thương ta nên Chúa mới xót xa cho ta, như người mẹ xót thương cho con cái mình, Chúa nói với ta: “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa,thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.” (Is 49, 15).

Chúa yêu thương và càng yêu thương càng đau khổ vì những người con bất trung, lạc lối xa đường chân lý. Chúa tiếc cho ta, Chúa thương xót ta: “Dân Ta hỡi, nghe Ta cảnh cáo, Ít-ra-en này, phải chi ngươi chịu nghe Ta, thì đừng đem thần lạ về nhà, thần ngoại bang, chớ hề cúng bái.” (Tv 81, 9 – 10). Sự khốn khổ của ta do ta đã tự gây ra cho ta, khi ta cứng lòng từ chối Chúa mà thờ các thứ thần: tiền của, vật chất, gian tham, sự dữ. Các thứ thần ấy làm cho ta phải khổ sở, điêu đứng khi ta đánh mất chính mình. “Ôi dân Ta mà đã nghe lời, Ít-ra-en chịu theo đường Ta chỉ, thì hết những địch thù của chúng, những kẻ hà hiếp chúng xưa nay, Ta tức khắc trở tay quật ngã;” (Is 81, 14 – 15)
Càng đọc những lời Chúa đã nói, ta càng cảm nhận lòng Chúa yêu thương ta. Người hằng tiếc thương cho ta: “Phải chăng, ước chi!”. “Lạy Chúa, xin dẫn tù nhân chúng con về, như mưa dẫn nước về suối cạn miền Nam.” (Tv 126, 4)
L.m Giuse Hoàng Kim Toan

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây