Và hôm ấy ngày mười lăm tháng tám
Đêm chưa tàn, trời đông vẫn âm u
Từng dãy phố còn chìm trong giấc ngủ
Bóng đèn đường le lói ánh vàng tươi
Họ thanh thoát lên đường về núi Mẹ
Ngây ngất trong lòng khúc hát hành hương
Nẻo đường xa nhưng như thấy thật gần
Mãi tít tắp sau lưng là phố chợ
Nơi Mẹ ngự, đồi Giang Sơn nhiệm lạ
Giữa trời cao lồng lộng gió hiền hòa
Và rực rỡ nắng vàng xuyên lá biếc
Cây cối điệp trùng, chen lẫn cỏ hoa
Họ bỗng thấy nhẹ tênh như tháp cánh
Hòa vào giòng người lũ lượt tiến lên
Như sông suối đổ chung về biển cả
Đá sỏi gập gềnh xào xạc bước chân
Mẹ đứng đó giang tay luôn che chở
Mẹ mỉm cười, Mẹ đẹp đến ngất ngây
Thật uy nghi nhưng rất đỗi dịu hiền
Ôi Mẹ Thánh! Mẹ Giang Sơn diễm lệ
Xin chào kính Mẹ muôn trùng cao cả
Mẹ Ngôi Con, Đấng cứu chuộc nhân trần
Mẹ là máng thông tràn muôn ơn phúc
Mẹ Hòa Bình: Mẹ trao tặng an vui
Và ngày mai dẫu giông tố dập vùi
Luôn có Mẹ : nguyện suốt đời trung tín
Dưới lũng thấp xung quanh xanh màu mạ
Gió rì rào, gió cũng góp lời kinh
Lạy Mẹ Giang Sơn, Nữ Vương Hòa Bình
Xin tôn kính, ngàn đời ca khen Mẹ.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn