MỘT ĐỜI BỂ DÂU
Anh đi anh nhớ non côi
Em về em nhớ đỉnh đồi Can-Vê
Xót xa lòng dạ tái tê
Thương người xa vắng làng quê mấy mùa
Người nay bỗng trở già nua
Tóc xanh hóa bạc gió lùa thời gian
Thu sang lá bỗng hóa vàng
Hương xưa đọng lại mùa sang gợi sầu
Rời cành lá sẽ về đâu
Lá rơi về cội bể dâu một đời.
Hoàng Công Nga
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn