Thuở ban đầu
trái đất còn hoang vu hỗn mang,
bóng tối phủ mặt vực sâu,
và Thần Khí Chúa
bay lượn trên làn nước
Từ nước,
sự sống mở mắt chào đời.
Nước mềm như lời thì thầm của đất,
nhưng cũng dữ dội như cơn thịnh nộ của biển khơi.
Nước biết chờ đợi trong lòng đá,
biết vỡ oà thành thác đổ,
biết tràn bờ cuốn đi mọi kiêu căng,
và cũng biết lặng lẽ
tưới mát một mầm non bé nhỏ.
Dân Chúa đã đi qua biển nước
mà không ướt chân,
biển rẽ đôi
trở thành con đường cứu độ.
Nước cứu sống,
và nước cũng xét xử,
vì nước vâng phục Đấng đã tạo thành nó.
Bên giếng Gia-cóp,
nước nằm yên trong gầu múc,
không nói gì
về những khát khao sâu kín của con người.
Cho đến khi Người đến
và nói về một thứ nước khác —
nước chảy từ lòng Thiên Chúa.
“Ai uống nước này
sẽ không còn khát nữa.”
Nước ấy
không giữ lại cho riêng mình,
nhưng vọt lên
thành mạch nguồn trong tim,
rửa sạch vết nhơ của tội lỗi,
làm xanh lại cánh đồng khô hạn của linh hồn.
Từ cạnh sườn Người,
nước và máu tuôn trào,
mở ra con đường
cho sự sống mới.
Từ dòng nước ấy,
Hội Thánh được sinh ra,
như trẻ thơ từ lòng mẹ.
Ơn Chúa như nước
không chê dài, rộng, hẹp.
Dù khi tâm hồn đóng kín
Nước vẫn tìm ra khe hở
len vào tâm hồn khô cứng
làm cho mềm lòng tất cả
Đến khi Nước ùa vào tắm mát
làm tươi mới tâm hồn
và khi ấy như hạnh phúc
nước về làm sinh sôi nảy nờ
Hôm nay,
chúng con vẫn đi tìm nước
trong những chiếc giếng cạn của đời mình.
Xin cho chúng con
biết cúi xuống uống
nơi Nguồn Nước Hằng Sống,
để chính chúng con
trở thành
dòng sông hiền hoà
chảy qua thế giới khát khô này.
Joshkimt
























