Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.net/assets/images/logo.png
Chủ nhật - 06/07/2025 09:32 |
Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |
68
Tin lan khắp chốn đó đây, Người tin vào Chúa, tháng ngày chẳng lo. Chỉ cần Ngài đến đừng xa, Một lời, một chạm, chính là phục sinh.
"Chỉ Cần Ngài Đặt Tay" Thứ Hai Tuần XIV - Mùa Thường Niên
Mt 9,18-26
Con tôi vừa mất, lệ tràn,
Lạy Ngài, xin đến đặt bàn tay thiêng.
Tôi tin một phép dịu hiền,
Cháu tôi sẽ sống, thần tiên nhiệm mầu.
Ngài đi chẳng nói một câu,
Lặng theo là những nhiệm màu khôn lường.
Bỗng đâu từ giữa dân thường,
Một người đàn bà, máu hường chảy lâu.
Mười hai năm chịu khổ đau,
Nghe tin Thầy đến, cúi đầu bước sau.
Bà thầm nghĩ: “Chỉ một chầu,
Chạm vào áo Thầy, bệnh sầu sẽ tan.”
Ngài quay ánh mắt dịu dàng,
“Lòng tin cứu chữa! Bình an nhé bà.”
Tức thì máu hết tuôn ra,
Thân bà lành mạnh, thật là diêu linh.
Tới nhà thủ lãnh thình lình,
Tiếng kèn, tiếng khóc, tội tình vang vang.
Ngài rằng: “Lui hết ra ngang!
Con bé chưa chết, vẫn đang giấc nồng.”
Họ cười, họ nhạo hư không,
Nhưng Ngài nắm lấy tay hồng bé thơ.
Chợt như ánh sáng ban sơ,
Con bé trỗi dậy bất ngờ sống ngay!
Tin lan khắp chốn đó đây,
Người tin vào Chúa, tháng ngày chẳng lo.
Chỉ cần Ngài đến đừng xa,
Một lời, một chạm, chính là phục sinh.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
KHI NỖI BUỒN GÕ CỬA
Có ngày mây phủ ngang trời,
Tâm hồn cũng lặng như lời chưa trao.
Gió buồn thổi gió lao xao,
Mưa như nỗi nhớ ngập trào trong tim.
Đôi khi buồn đến lặng im,
Nhìn quanh thế giới lặng chìm u mê.
Nỗi đau chẳng rõ là gì,
Chỉ nghe trĩu nặng bước đi giữa đời.
Bạn ơi – đừng vội buông lơi,
Chính khi mỏi mệt, ta thời mạnh hơn.
Đừng tin tiếng nói giận hờn,
Nói rằng bạn chẳng còn hơn điều gì...
Bạn là ánh sáng diệu kỳ,
Dẫu hôm nay tối – vẫn vì ngày mai.
Giá trị chẳng phải hình hài,
Mà là lòng biết miệt mài vươn lên.
Đừng vì một phút lãng quên,
Mà nghi ngờ cả ánh đèn trong tim.
Một cơn mưa chẳng xóa tìm,
Màu hoa đang nở lặng im giữa đời.
Cứ buồn, cứ khóc bạn ơi,
Khóc không là yếu – mà lời chữa thân.
Nước mắt – dòng suối âm thầm,
Tưới xanh hy vọng, tưới mầm niềm tin.
Có khi ta bước một mình,
Vừa đi vừa khóc – cũng sinh anh hùng.
Đừng nghĩ buồn là tận cùng,
Chỉ là thử thách giữa vùng gió sương.
Đừng vội đóng lại con đường,
Chỉ vì hôm đó thiếu hương mặt trời.
Biết đâu một sớm tinh khôi,
Cửa kia hé mở gọi mời bạn sang.
Đừng để buồn hóa tro tàn,
Chôn đi ngọn lửa chứa chan bên lòng.
Bầu trời còn rộng mênh mông,
Vì sao còn sáng chờ trông bạn về.
Mọi điều rồi cũng sẽ khuây,
Không gì mãi mãi đọa đày thời gian.
Vết thương sẽ hóa dịu dàng,
Khi ta dám sống, dám mang nỗi mình.
Bạn là một đóa hoa xinh,
Dù trong bão giông vẫn tình tỏa hương.
Giữ tim – giữ bước – kiên cường,
Chính trong nước mắt, bạn đường lớn lên.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
MỤC TỬ THEO GƯƠNG GIÊSU
Linh mục đâu phải ngai vàng,
Nhưng là người bước giữa hàng dân đi.
Không cao ngạo, chẳng quyền uy,
Chỉ mang trái tim nhu mì Giêsu.
Dâng lễ chẳng để phô trương,
Mà là dâng cả đoạn trường tình yêu.
Không đọc kinh cách sáo điều,
Mà là thấm đẫm bao chiều khổ đau.
Bước chân chẳng ngại gió đầu,
Làng quê, phố chợ nhiệm mầu tình thương.
Một đời sống giữa đoạn trường,
Khóc cùng người khổ, cùng thương người nghèo.
Không phải "ông chủ" nhà thờ,
Mà là tôi tớ, dại khờ vì yêu.
Không vì chức vụ cao siêu,
Mà vì hiến mạng từng điều nhỏ thôi.
Giảng không phải để cho vui,
Mà gieo hạt giống cứu đời trần gian.
Không lên tòa giảng huy hoàng,
Nhưng đem Tin Mừng dịu dàng thấm sâu.
Không vỗ tay, chẳng mầu màu,
Nhưng lời chân thật – nhiệm màu Phúc Âm.
Giáo dân đâu phải số hằng,
Nhưng là từng phận – từng mầm sống thiêng.
Biết tên, biết mặt, biết phiền,
Biết ai lạc lối – biết miền tổn thương.
Khi cần, biết nín – biết buông,
Biết khi hiện diện – biết nguồn thứ tha.
Không máy móc giữa bao nhà,
Không vô cảm giữa bao tà áo thiêng.
Thánh lễ chẳng thể vô duyên,
Phải là nơi sống – nối liền tim yêu.
Linh mục chẳng phải thần siêu,
Mà là người sống thật nhiều đau thương.
Trái tim biết lắng – biết thương,
Biết khóc – biết cúi, biết nhường – biết quên.
Không “dịch vụ” đổi lấy tiền,
Không “nghề nghiệp” để tiện nghi cho mình.
Chỉ khi lửa Chúa đốt tình,
Ngài mới thắp sáng bình minh đoàn chiên.
Linh mục – không phải “hơn” ai,
Chỉ là người nguyện sống hoài tình Cha.
Dẫu nghèo khó, dẫu xót xa,
Vẫn là khí cụ chan hòa tình thương.
Xin cho linh mục đoạn trường,
Mỗi ngày sống lại con đường Giêsu.
Hiền lành, khiêm hạ, nhân từ,
Yêu đoàn chiên đến chẳng trừ chính thân.