Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.net/assets/images/logo.png
Thứ sáu - 04/07/2025 09:34 |
Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |
44
Chúa cười ân ái đáp lời: “Chàng rể còn đó, sao người khóc than? Khi nào chàng rể lìa xa, Bấy giờ chay tịnh mới là hợp tâm.
Rượu Mới – Tình Mới Thứ Bảy Tuần XIII - Mùa Thường Niên
Mt 9,14-17
Môn sinh Gio-an đến gần,
Thưa rằng: “Sao khác bao phần, lạy Thầy?
Chúng con ăn chay hằng ngày,
Còn môn đệ Thầy lại bày tiệc vui?”
Chúa cười ân ái đáp lời:
“Chàng rể còn đó, sao người khóc than?
Khi nào chàng rể lìa xa,
Bấy giờ chay tịnh mới là hợp tâm.
Áo cũ ai vá vải tân?
Miếng mới co rút, rách càng lan ra.
Rượu ngon cũng vậy người ta,
Không đem rót vội vào da bầu mòn.
Bầu cũ, rượu mới chẳng còn,
Bầu thì rách nát, rượu tràn uổng thay.
Rượu tươi phải giữ trong đầy
Bầu da mới mẻ — vậy này mới khôn.”
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
MỤC TỬ THEO GƯƠNG GIÊSU
Linh mục đâu phải ngai vàng,
Nhưng là người bước giữa hàng dân đi.
Không cao ngạo, chẳng quyền uy,
Chỉ mang trái tim nhu mì Giêsu.
Dâng lễ chẳng để phô trương,
Mà là dâng cả đoạn trường tình yêu.
Không đọc kinh cách sáo điều,
Mà là thấm đẫm bao chiều khổ đau.
Bước chân chẳng ngại gió đầu,
Làng quê, phố chợ nhiệm mầu tình thương.
Một đời sống giữa đoạn trường,
Khóc cùng người khổ, cùng thương người nghèo.
Không phải "ông chủ" nhà thờ,
Mà là tôi tớ, dại khờ vì yêu.
Không vì chức vụ cao siêu,
Mà vì hiến mạng từng điều nhỏ thôi.
Giảng không phải để cho vui,
Mà gieo hạt giống cứu đời trần gian.
Không lên tòa giảng huy hoàng,
Nhưng đem Tin Mừng dịu dàng thấm sâu.
Không vỗ tay, chẳng mầu màu,
Nhưng lời chân thật – nhiệm màu Phúc Âm.
Giáo dân đâu phải số hằng,
Nhưng là từng phận – từng mầm sống thiêng.
Biết tên, biết mặt, biết phiền,
Biết ai lạc lối – biết miền tổn thương.
Khi cần, biết nín – biết buông,
Biết khi hiện diện – biết nguồn thứ tha.
Không máy móc giữa bao nhà,
Không vô cảm giữa bao tà áo thiêng.
Thánh lễ chẳng thể vô duyên,
Phải là nơi sống – nối liền tim yêu.
Linh mục chẳng phải thần siêu,
Mà là người sống thật nhiều đau thương.
Trái tim biết lắng – biết thương,
Biết khóc – biết cúi, biết nhường – biết quên.
Không “dịch vụ” đổi lấy tiền,
Không “nghề nghiệp” để tiện nghi cho mình.
Chỉ khi lửa Chúa đốt tình,
Ngài mới thắp sáng bình minh đoàn chiên.
Linh mục – không phải “hơn” ai,
Chỉ là người nguyện sống hoài tình Cha.
Dẫu nghèo khó, dẫu xót xa,
Vẫn là khí cụ chan hòa tình thương.
Xin cho linh mục đoạn trường,
Mỗi ngày sống lại con đường Giêsu.
Hiền lành, khiêm hạ, nhân từ,
Yêu đoàn chiên đến chẳng trừ chính thân.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
KHÔNG TRÁCH ĐỜI BẠC BẼO
Không trách đời chi bạc bẽo
Chỉ lo tay yếu khó trèo dốc cao
Mơ mai này sẽ chạm cao
Dẫu thân còn mỏng, đường nào cũng lâu
Siêng đi cho dạn bước lâu
Cõng bao sỏi đá, lòng sầu chẳng buông
Buông đâu tay nhỏ dám buông
Dẫu ai chẳng hiểu, còn buông tiếng khinh
Khinh chi dâu bể, chẳng khinh
Rồi qua bão dội, tâm xinh ánh bình
Bình an giữ vững chữ bình
Đêm sâu thắp lửa, tự mình vững nghiêng
Nghiêng vai đỉnh gió chênh nghiêng
Vững tâm cho thẳm, dựng riêng cõi thiêng
Thiêng thêm lửa bếp tình thiêng
Mài tâm tro cũ, ánh thiêng soi hằng
Hằng đêm ướp giấc mộng hằng
Gieo trên đất cứng, chí hằng bật xanh
Xanh non cỏ dại hiên xanh
Đón sương gội nắng, lòng anh chuyển lành
Lành như gió chạm tơ lành
Gói bao mơ ước, để dành bước nguyên
Nguyên sơ khí cốt vẫn nguyên
Qua mưa bão táp, niềm nguyên kết men
Men vui ánh nắng gọi men
Cho đời hương mới, trổ men chí bền
Bền gan, dẫu vết chưa bền
Vẽ con đường mới, sức bền vững tươi
Tươi lên mạch sống nụ tươi
Cho trăng soi dặm, búp tươi nở dần
Dần tan muối mặn luống dần
Thấy hoa chạm gió, hóa dần giấc mơ
Mơ chi vạn lý, cứ mơ
Dẫu tay bé nhỏ vẫn mơ lớn lòng
Lòng không trốn chạy gai lòng
Cứ đi, sẽ gặp hoa hồng cuối đau
Đau bao nhiêu cũng phải đau
Thì ta mới biết mình giàu đến đâu
Giàu không bởi túi bạc đâu
Mà do dám sống, dám đau, dám làm
Làm người đâu dễ, phải làm
Từ trong đổ vỡ mà làm lại ta
Không cần ai phải vỗ va
Chỉ cần đứng dậy – thế là đủ khôn