ĐÊM GIÁNG SINH (Nuit de Noel)
của Guy de Maupassant.
… Cách đây 2 năm, tôi bận làm việc quá nên tôi từ chối mọi lời mời ăn tiệc nửa đêm sau lễ nhà thờ. Tiếng Tây gọi là ăn réveillon. Tôi định sẽ ăn réveillon một mình rồi sẽ làm việc tiếp. Nhưng đến 10 giờ tối thì không khí tưng bừng của đêm Noel Paris huyên náo quá, tự nhiên tôi thấy bồn chồn và không làm việc được nữa, bèn quyết định ăn réveillon.
Tôi gọi chị giúp việc Angela, bảo chị đi phố mua cho được sò huyết, chim đa đa, thịt nguội, bánh ngọt và hai chai champagne, đủ cho 2 người ăn. Chị đi ngay. Rồi tôi tự hỏi: mình cần có bạn cùng ăn thì mới vui, mới có ý nghĩa, nhưng mời ai bây giờ? Bạn bè ai cũng có hẹn hết rồi. Quá trễ rồi. Cuối cùng tôi nghĩ tới một việc từ thiện. Paris thiếu gì người đẹp nghèo khổ. Đêm nay tôi sẽ đóng vai Thượng Đế ban phước cho một người đẹp xấu số.
Thế là tôi xuống phố. Tôi gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng tính tôi xưa nay chỉ thích những cô gái mập mạp. Mãi rồi tôi cũng tìm được một cô mập, mặt khá xinh, khoác một tấm áo choàng lớn. Tôi đưa nàng về nhà. Nàng vui mừng và cảm động lắm. Nàng ăn réveillon với tôi, ăn rất tận tình. Cuối tiệc, tôi lui cui thu dọn bàn thì nàng kêu khó chịu và xin được lên giường nằm. Nàng đắp chăn. Rồi bỗng nàng kêu thét lên. Nàng đau thật. Hèn chi trong bữa ăn tôi thấy đôi lúc nàng nhăn mặt. Tôi tiến đến bên giường lật chăn ra. Và trời ơi, nàng là một thiếu nữ có bầu. Trông nàng mập là vì cái bầu lớn này. Nàng đang chuyển bụng đẻ. Tôi hoảng hốt kêu cứu. Thiên hạ đổ xô đến nhà tôi, nhưng chẳng ai biết đỡ đẻ. Tôi chạy đi kiếm bác sĩ. Lúc tôi và bác sĩ về tới thì bà bán sữa đầu ngõ trao cho tôi một đứa bé đỏ hỏn và nói: Xin chúc mừng ông, bà nhà sinh con gái!
Trời ơi! Ai cũng tưởng tôi là cha đứa bé. Bác sĩ săn sóc cô gái, kê toa mua thuốc, và hứa sẽ gửi vú nuôi đến giúp. Chúa ơi! tôi làm phước phải họa. Chẳng lẽ tôi đuổi nàng đi trong những ngày băng giá đầu năm sao!? Thế là đành nuôi nàng 6 tuần lễ rồi mời nàng ra khỏi nhà. Còn đứa bé tôi phải nhờ người nuôi giúp.
Cô gái tuy bị tôi đuổi nhưng nàng tỏ vẻ yêu tôi thật. Nàng chẳng đi đâu xa. Cứ rình rập tôi. Hễ tôi ra khỏi nhà là nàng xông tới ôm hôn thắm thiết.
Tôi đã được một bài học đắt giá! Các bạn đừng bao giờ mời khách ăn réveillon đêm Giáng Sinh như tôi nhé. Làm phước phải tội!!!
Trích từ Blog Phương Thy
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn