Ngủ đi thôi!
Ngủ đi thôi đêm khuya về mưa đổ
Tiếng gió lùa xô lá rụng ngoài hiên
Lời miên man ru rả rích ưu phiền
Theo làn điệu râm ran lời kinh khổ.
Ngủ đi thôi, ôm đời ru bão tố
Ôm nhọc nhằn, quyết trả nợ tình xa
Nợ vầng mây xô trăng tỏa bóng ngà
Nợ nỗi buồn chưa tròn cơn hò hẹn.
Ngủ đi thôi mong ngày mai ai đến
Xé mặt trời hoang phế thắp vầng dương
Nhánh hoang vu đốt ngọn nến Thiên Đường
Trao mật ngọt, hôn mê lời tình tự.
Ngủ đi thôi theo làn mây viễn xứ
Nhịp tim đời đi tìm lại lá xưa
Nắng và mưa, nương nhau từ muôn thủa
Nhịp đồng hành, sống chết tựa song sinh.
Hồng Bính