Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.net/assets/images/logo.png
Thứ bảy - 28/06/2025 21:03 |
Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |
41
Trangthow Phạm Hùng Sơn (John Pham)
Tử Tế Là Hành Trang (Cảm hứng từ lời của Lm. Anmai, CSsR – 07.06)
Một mai danh vọng vụt tan,
Chỉ còn nhân hậu chứa chan nghĩa đời.
Người sang, kẻ thấp, ai ơi,
Cũng chung số kiếp rụng rời phù vân.
Nụ cười kia – phút thắng nhanh,
Biết đâu mai lại chính mình đớn đau.
Lời cay như lưỡi dao sâu,
Cắt vào tâm trí, nhuộm màu thời gian.
Tử tế – chẳng phải lời vang,
Nhưng là hạt giống lặng thầm đơm hoa.
Gieo đi giữa chốn bao la,
Một ngày trái ngọt nở ra dịu dàng.
Im lặng – khi giận dâng tràn,
Không là yếu đuối, mà vàng tự thân.
Tha thứ – chẳng phải ngại ngần,
Mà là buông bỏ oán hờn để yên.
Người hiền chẳng nói liên miên,
Chỉ cần sống đẹp, thiện nguyên mỗi ngày.
Dẫu đời nghiêng ngả đổi thay,
Lòng lành lưu lại tháng ngày không phai.
Giàu sang rồi cũng lụi phai,
Nghèo hèn cũng sẽ nhẹ bay qua chiều.
Còn đâu châu ngọc cao siêu,
Chỉ còn nhân ái – mang nhiều phúc ân.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
Ánh Mắt Nhân Từ
Đừng vội xét đoán người ta,
Khi trong mắt bạn vẫn là cái đà.
Người kia có lỗi thật ra,
Chỉ như hạt cát giữa sa mạc đời.
Bạn đâu thấu được góc trời,
Nơi họ lặng lẽ sống đời nổi trôi.
Đừng đem thước đo của tôi,
Mà đi kết tội, mà soi lỗi người.
Vì khi Thiên Chúa xét soi,
Sẽ dùng đấu bạn để mời chính bạn.
Cái tâm nhỏ hẹp tính toan,
Chỉ gieo cay đắng, chỉ mang bất bình.
Hãy xin ánh mắt của mình,
Được soi bởi ánh quang minh của Trời.
Một khi nhìn rõ cuộc đời,
Ta thôi xét đoán, ta thôi buông lời.
Chúa đâu nhìn mắt con người,
Mà nhìn tận cõi tim nơi u sầu.
Giêsu ngồi giữa khổ đau,
Chẳng hề kết án, chỉ trao dịu dàng.
Ngài tha kẻ chối, kẻ gian,
Chữa người phong cùi, bênh nàng lỗi sa.
Ánh nhìn không xỉa, không la,
Mà như lửa ấm, như hoa nở mùa.
Bạn ơi, hãy ngước nhìn Chúa,
Mà xin Người dạy sống cho hiền hòa.
Đừng lấy công lý làm ra
Cái roi kết tội, cái đà tự tôn.
Chúa mời sửa lỗi với hồn,
Đầy yêu thương, với tâm hồn khiêm nhu.
Trước khi sửa lỗi người dư,
Hãy xin ơn Chúa sửa từ lòng ta.
Lời ta nói – hạt gieo ra,
Không nên là búa, nên là vầng trăng.
Sáng soi lối bước trần gian,
Nhẹ nhàng dẫn lối về Đàng Thiên Cung.
Hãy sống hiền hậu, khoan dung,
Như Thầy Giêsu – Đấng không xét người.
Tình yêu thắng mọi phán lời,
Lòng thương xót mới đưa người trở về.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
THƯƠNG NHƯ HOA HỒNG, THƯƠNG CẢ GAI
Hoa hồng khoe sắc dịu dàng,
Hương thơm e ấp mơ màng gió xuân.
Mềm môi cánh mỏng tinh thuần,
Ẩn sau là những vết trần của gai.
Gai đâu phải để làm đau,
Mà như giữ lấy sắc màu thắm tươi.
Không gai, hoa dễ buông lơi,
Có gai, hoa mới rạng ngời kiêu sa.
Thương hoa, phải hiểu sâu xa,
Đâu riêng nét đẹp đậm đà bề trên.
Tình yêu cũng thế, không nên
Chỉ yêu lúc sáng, mà quên tối mờ.
Yêu người, phải nhớ bây giờ
Cũng như ngày tới khi lờ nhan xuân.
Dẫu ai một thuở tảo tần,
Cũng mang vết xước âm thầm trong tim.
Thương là ở lại lặng im,
Khi người ta yếu, khi chìm thất thân.
Khi không còn ánh hào quang,
Vẫn yêu như thuở mơ màng ban sơ.
Thương là gắn bó vô bờ,
Không vì hoàn hảo mà chờ mới yêu.
Dẫu cho gai có làm nhiều
Vết đau nho nhỏ, vẫn chiều được nhau.
Tình yêu đích thực nhiệm mầu,
Không xây bằng gió, bằng màu hư vinh.
Mà xây từ những chân tình,
Từ bao lỗi lầm, lặng thinh thứ tha
.
Cũng như đôi bạn thiết tha,
Dẫu khi lạc lối vẫn là người thân.
Tha cho một chút lỗi lầm,
Mới hay tình bạn ngàn năm khó tìm.
Học yêu từ chính bản thân,
Từ bao vết sẹo âm thầm chằng chiu.
Yêu mình khi đã liêu xiêu,
Mới yêu người khác sớm chiều vẹn nguyên.
Thế gian chẳng mấy dịu hiền,
Nhưng yêu được nó, mới nên con người.
Bởi hoa không đẹp rạng ngời,
Nếu không có những ngậm ngùi là gai.