TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Đại Lễ Chúa Giáng Sinh

“Hôm nay, Ðấng Cứu Thế đã giáng sinh cho chúng ta”. (Lc 2, 1-14)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

SNTM Chúa nhật tuần lễ thứ 13 thường niên -B

Thứ tư - 26/06/2024 22:03 | Tác giả bài viết: Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh |   327
“Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.

Chúa nhật tuần lễ thứ 13 thường niên -B
Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh

CN13TNb a5


Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô (Mc 5, 21-43).

Khi ấy, Chúa Giêsu đã xuống thuyền trở về bờ bên kia, có đám đông dân chúng tụ họp quanh Người, và lúc đó Người đang ở bờ biển. Bỗng có một ông trưởng hội đường tên là Giairô đến. Trông thấy Người, ông sụp lạy và van xin rằng: “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó để nó được khỏi và được sống”. Chúa Giêsu ra đi với ông ấy, và đám đông dân chúng cũng đi theo chen lấn Người tứ phía.

Vậy có một người đàn bà bị bệnh xuất huyết đã mười hai năm. Bà đã chịu cực khổ, tìm thầy chạy thuốc, tiêu hết tiền của mà không thuyên giảm, trái lại bệnh càng tệ hơn. Khi bà nghe nói về Chúa Giêsu, bà đi lẫn trong đám đông đến phía sau Người, chạm đến áo Người, vì bà tự nhủ: “Miễn sao tôi chạm tới áo Người thì tôi sẽ được lành”. Lập tức, huyết cầm lại và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. Ngay lúc ấy, Chúa Giêsu nhận biết có sức mạnh đã xuất phát tự mình, Người liền quay lại đám đông mà hỏi: “Ai đã chạm đến áo Ta?” Các môn đệ thưa Người rằng: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy tứ phía, vậy mà Thầy còn hỏi 'Ai chạm đến Ta?'!” Nhưng Người cứ nhìn quanh để tìm xem kẻ đã làm điều đó. Bấy giờ người đàn bà run sợ, vì biết rõ sự thể đã xảy ra nơi mình, liền đến sụp lạy Người và thú nhận với Người tất cả sự thật. Người bảo bà: “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh”.

Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Ta-li-tha, Ko-u-mi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi. Họ sửng sốt kinh ngạc. Nhưng Người cấm ngặt họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ cho em bé ăn.

Suy niệm Tin Mừng Chúa nhật XIII Thường Niên -B
Tác giả: Lm. Phêrô Trần Bảo Ninh
Giọng đọc: Nguyễn Trinh


Suy niệm

Đau khổ mãi là một vấn nạn mà nhân loại chưa tìm được lời giải đáp thỏa đáng, vì sao có đau khổ, đau khổ từ đâu đến, khi con người đối diện với đau khổ, Thiên Chúa ở đâu, tại sao Ngài không lên tiếng và không cứu giúp con người? Phụng vụ Lời Chúa tuần lễ thứ 13 thường niên mời chúng ta trở lại với vấn nạn đó, để cùng nhau tìm lời giải đáp, cùng nhau đi tìm Thiên Chúa, Đấng chúng ta tin thờ và đã phó thác cuộc đời cho Ngài, dù lúc vui cũng như lúc buồn đau.

Từ thời Cựu ước, tác giả sách Khôn ngoan phần nào đã minh định cho mỗi người nhận ra vấn nạn đó đến từ đâu, Thiên Chúa sẽ làm gì để nâng đỡ con người, cùng con người vượt qua những thăng trầm cuộc sống ra sao: “Thiên Chúa không tạo dựng sự chết, chẳng vui mừng khi người sống phải chết. Người tác thành mọi sự cho có. Người tạo dựng mọi sự trên mặt đất đều lành mạnh, chúng không có nọc độc sự chết, và không có địa ngục ở trần gian. Vì chưng, công chính thì vĩnh cửu và bất tử. Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa, để sống vĩnh viễn. Nhưng bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ nào thuộc về nó thì bắt chước nó”. Là một người Cha nhân lành, chắc chắn Thiên Chúa không bao giờ tạo ra sự dữ, tạo ra đau khổ để con cái phải ngụp lặn trong kiếp khổ đau, đau khổ, bệnh tật, nghèo đói đến từ ác quỷ, đến từ sự ganh tị của ma quỷ. Con người chỉ là nạn nhân của mọi thủ đoạn đó, chỉ vì yếu đuối mà con người dễ rơi vào cạm bẫy của chúng, nhận chịu những hệ quả đến từ sự ganh tị và thủ đoạn của ma quỷ.

Cái chết là một sự thật hiển nhiên, đến từ ma quỷ, cái chết này được hiểu theo cả hai  khía cạnh là tinh thần và thể lý. Chúng nó đã dùng cái chết để chia cắt con cái với người Cha yêu của họ, vì thế, đứng trước cái chết thể lý và tinh thần, con người tưởng nghĩ đó là do Thiên Chúa định liệu, chúng ta nghe lại câu chuyện thánh Maccô kể trong bài tin mừng Chúa nhật tuần 13 này: “Người còn đang nói, thì người nhà đến nói với ông trưởng hội đường rằng: “Con gái ông chết rồi, còn phiền Thầy làm chi nữa?” Nhưng Chúa Giêsu đã thoáng nghe lời họ vừa nói, nên Người bảo ông trưởng hội đường rằng: “Ông đừng sợ, hãy cứ tin”. Và Người không cho ai đi theo, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan, em Giacôbê. Các Ngài đến nhà ông trưởng hội đường và Chúa Giêsu thấy người ta khóc lóc kêu la ồn ào, Người bước vào và bảo họ: “Sao ồn ào và khóc lóc thế? Con bé không chết đâu, nó đang ngủ đó”. Họ liền chế diễu Người. Nhưng Người đuổi họ ra ngoài hết, chỉ đem theo cha mẹ đứa bé và những môn đệ đã theo Người vào chỗ đứa bé nằm. Và Người cầm tay đứa nhỏ nói rằng: “Ta-li-tha, Ko-u-mi”, nghĩa là: “Hỡi em bé, Ta truyền cho em hãy chỗi dậy!” Tức thì em bé đứng dậy và đi được ngay, vì em đã được mười hai tuổi”. Thất vọng trước sự mất mát quá lớn của gia đình, viên đại đội trưởng, dù là một người dân ngoại, đã đi tìm Thiên Chúa, ông đã gặp và trình bày tất cả cho Ngài, Con Thiên Chúa vội vã đứng lên cùng đi với ông về nhà. Thiên Chúa vẫn mãi ở đó với con người, chỉ vì niềm tin còn có những gam tối của màu sắc tình yêu, nên họ quy gán cho Thiên Chúa và chưa dám trò chuyện với Ngài. Xuống thế làm người, Con Thiên Chúa luôn mong muốn được chia sẻ, được đồng hành và được ở bên con cái mọi ngày và mỗi ngày trong từng biến cố cuộc đời, con người có đủ tự tin để nói chuyện với Ngài không, tất cả đến từ niềm tin.

Hiểu được câu chuyện về đau khổ, về sự bế tắc trong cuộc đời của con người, thánh Phaolô trong lá thư gởi con cái giáo đoàn Co-rin-tho, thánh nhân đã nâng đỡ họ về niềm tin và khuyến khích họ hãy trò chuyện với Thiên Chúa, Đấng đang hiện diện bên cạnh mỗi người và trong mỗi gia đình: “Vì anh em biết lòng quảng đại của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta: mặc dù giàu sang, Người đã nên thân phận nghèo khó, để nhờ việc nghèo khó của Người, anh em nên giàu có. Nhưng không lẽ để cho kẻ khác được thư thái, mà anh em phải túng thiếu, nhưng phải làm sao cho đồng đều. Trong hoàn cảnh hiện tại, sự dư giả của anh em bù đắp lại chỗ thiếu thốn của họ, để sự dư giả của họ bù đắp lại sự thiếu thốn của anh em, hầu có sự đồng đều như lời đã chép rằng: “Kẻ được nhiều, thì cũng không dư; mà kẻ có ít, cũng không thiếu”. Thiên Chúa gầy dựng một gia đình hạnh phúc của Ngài ngay tại trần thế, trong mái ấm đó, Ngài mời mọi người cùng sống bên nhau, chia sẻ vui buồn sướng khổ với nhau và với Thiên Chúa, Đấng đang hiện diện với họ, họ sẽ được bình an và hạnh phúc đích thực ngay từ hôm nay và mai sau.

Thiên Chúa không bao giờ tạo ra đau khổ, Ngài cũng không muốn nhìn thấy đau khổ tồn tại trên thế giới này, bởi nó đang hành hạ con cái của Ngài, vì thế, khi chứng kiến con cái đang bị tác động bởi đau khổ, bệnh tật, nghèo đói, thiên tai, Thiên Chúa cũng đau khổ hơn con cái nhiều. Ngài hiện diện bên cạnh dù có lúc Ngài im lặng, nhưng thực ra Ngài đang lắng nghe, đang chia sẻ và đang ôm lấy con cái trong những biến cố thăng trầm cuộc đời. Nghe viên đại đội trưởng trình bày, Con Thiên Chúa liền đứng dậy và đi với ông ấy về nhà. Thiên Chúa ở đó, mong được nghe con cái chia sẻ mọi đau khổ, thăng trầm, để đứng lên đến với mỗi gia đình, chia sẻ, cảm thông và giúp chữa lành những vết thương lòng. Hơn nữa, Ngài còn muốn ôm lấy con cái vào lòng để sưởi ấm trái tim bị lạnh cóng, bị băng giá vì khổ đau, bệnh tật. Hãy là một viên đại đội trưởng, tìm về với Thiên Chúa và trò chuyện với Ngài khi còn cơ hội.

Dẫu biết đau khổ luôn làm cho con người mất định hướng, mất niềm tin và mất luôn giá trị của mình, nhưng con người nhiều lúc nghĩ rằng Thiên Chúa đã bỏ quên hay vô tình không còn quan tâm đến con người. Họ cho rằng Thiên Chúa tạo dựng nên con người nhưng thiếu sự quan tâm hoặc thiếu tình thương, thực tế qua câu chuyện của bài tin mừng, con người thoáng nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa quá gần gũi, Ngài ở đó, chờ đợi con người tìm về, và ngay lúc đó, Thiên Chúa lên đường cùng đi với họ lúc đau khổ, lúc tuyệt vọng. Dù có mang bệnh tật như người phụ nữ, chỉ là đụng đến áo Ngài, nhưng với niềm tin, họ đã được mọi thứ hơn cả những gì họ mong đợi. Thiên Chúa quả thực là Đấng Tình yêu, chỉ vì thiếu niềm tin và tính thực dụng của con người, nhiều lúc họ đã vô tình đẩy Thiên Chúa ra xa con người và vô tình để cho chính mình lần mò trong một hành trình đức tin mù quáng.

Lạy Chúa, chỉ vì thiếu niềm tin và lòng mến, con người như đang xa dần Ngài, xin đưa chúng con trở về, đưa chúng con trở lại vòng tay ấm áp của người Cha nhân lành, để chúng con cảm nghiệm hơi ấm của tình yêu Thiên Chúa, nhiều lúc chúng con chỉ cần đụng được tà áo của Ngài là chúng con được bình an, nhưng sự cố gắng chưa đủ lớn, sự khiêm tốn chưa đủ chiều sâu, nên chúng con chưa dám mạnh dạn đứng lên đi tìm Ngài, xin giúp chúng con can đảm vượt qua mọi giới hạn của con người, vượt qua mọi chướng ngại vật của thế gian, của dư luận, để chúng con đi tìm Chúa, thưa chuyện với Ngài và đó là lúc chúng con được chữa lành, được cứu sống và được vui mừng. Amen.

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây