Cuộc khổ nạn, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu có liên quan gì đến cuộc sống của tôi?
Chúng ta đang sống trong Mùa Phục sinh. Đây là thời gian đặc biệt của Năm Phụng vụ mà Hội Thánh mời gọi chúng ta chiêm ngắm mầu nhiệm vượt qua, tức cuộc tử nạn, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu Kitô, Đấng cứu độ duy nhất của chúng ta. Bao nhiêu tuổi đời là bấy bao nhiêu Mùa Phục sinh trôi qua trong lịch sử cuộc đời chúng ta. Thế nhưng, có bao giờ chúng ta hồi tâm và tự hỏi: Cuộc khổ nạn, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu có liên quan gì đến tôi, có sinh hiệu quả gì cho cuộc đời của tôi không? Phải chăng đó chỉ là một mớ lý thuyết thần học cao vời, không có ý nghĩa gì, không đụng chạm gì đến bản thể của tôi? Nếu câu trả lời là chưa đụng chạm gì, tôi sống và cứ sống theo quán tính vậy thôi, thì có lẽ, tôi chưa thực sự hiểu được tình yêu của Thiên Chúa dành cho tôi lớn lao như thế nào, và chắc chắn, chúng ta chưa thể đáp trả cho cân xứng.
Người ta thường nói vô tri bất mộ, không hiểu biết thì không thể yêu thương được. Nói cách khác, tôi phải biết, phải hiểu thì mới yêu mới quý, mới trân trọng và gìn giữ được. Nếu tôi không hiểu được Thiên Chúa đã yêu tôi đến mức nào, thì làm sao tôi có thể đáp trả cho trọn vẹn tình yêu ấy. Đó là một sự khập khiễng, và chính sự khập khiễng ấy làm cho chúng ta cảm thấy mình không thực sự hạnh phúc trọn vẹn trong đời sống ơn gọi của mình. Đôi khi chén cơm hạnh phúc của chúng ta có “sạn”, và điều đó khiến một số trong chúng ta cảm thấy ê răng, cay đắng, sống hai lòng, đi hai lối, thờ hai chủ. (Lạy Chúa, trong đó có con!).
Chúng ta có thể đổ lỗi cho ngoại cảnh, nhưng thực ra hạnh phúc của chúng ta là do chính chúng ta tự quyết định và chọn lựa. Chắc chắn Thiên Chúa luôn ban khả năng để chúng ta sống hạnh phúc. Điều quan trọng là chính chúng ta phải biết cách giữ hạnh phúc và sống hạnh phúc với Chúa, mặc kệ thế thái nhân tình đổi thay, khen hay chê, vui hay buồn, nắng hay mưa. Có lẽ, đó là sự khác biệt duy nhất giữa thánh nhân và tội nhân.
Chúng ta cần ân sủng để có thể đi trọn hành trình hạnh phúc, vì không có Chúa chúng ta chẳng làm gì được (x. Ga 15,5). Có khao khát thì may ra chúng ta mới có thể có được thứ hạnh phúc ấy, vì ai xin thì sẽ được, ai tìm thì sẽ thấy (x. Mt 7,7). Nếu hạnh phúc được xem là một cuộc hành trình, thì rất có thể chúng ta sẽ không bao giờ đạt tới đích. Nhưng điều đó không quan trọng cho bằng cách chúng ta luôn luôn nỗ lực trên hành trình hiệp hành đi tìm hạnh phúc với Thiên Chúa. Thiên Chúa đã yêu thương tôi và đã hiến mình vì yêu tôi một cách mầu nhiệm.
Câu hỏi được đặt ra là làm sao chúng ta có thể đáp trả được tình yêu vô bờ bến ấy của Thiên Chúa, một tình yêu mà chúng ta có thể gọi là điên dại và bất chấp? Có lẽ chị Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu đã gợi mở cho chúng ta câu trả lời hay nhất. Tình yêu chỉ có thể được đáp trả bằng tình yêu. Nói cách khác, tình yêu của chúng ta phải được chứng tỏ bằng việc chúng ta làm. Chị thánh đã sánh ví tình yêu như một con thác cuốn đi hết những gì nằm trên dòng nước chảy qua. Sẽ đến lúc Thiên Chúa ban thưởng cho các việc tôi làm vì yêu mến Người, tuy nhiên, hẳn Người sẽ rất bối rối vì tôi chẳng làm được gì cả? Suy cho cùng, hình như các việc tôi làm cho đến giờ phút này là cho chính tôi hơn là cho Thiên Chúa. Quả thật, nếu không có tình yêu, tất cả các việc làm sẽ không là gì cả, ngay cả những việc sáng chói nhất, như việc làm cho kẻ chết sống lại hoặc việc hoán cải các dân tộc.
Chị thánh cũng đề nghị với chúng ta một sự cân bằng tuyệt vời: thông thường, chúng ta yêu thương theo khả năng của mình và tìm cách thể hiện tình yêu bằng hành động, nhưng khi lực bất tòng tâm, không thể đạt được điều mình mong muốn thì chúng ta hãy tin vào tình yêu vô hạn của Thiên Chúa. Nếu chúng ta để Thiên Chúa chạm tới nơi sâu thẳm nhất của lòng mình, nơi mà chỉ chúng ta và Thiên Chúa biết được, thì khi ấy, tình yêu của chúng ta mới triển nở. Bất chấp mọi hoàn cảnh xung quanh là thuận lợi hay o ép, chúng ta vẫn sẽ cảm thấy mình hạnh phúc thực sự trong lòng. Và sự thường, chúng ta hay ngăn cản những tia sáng tình yêu của Thiên Chúa đang muốn vươn tới những “góc riêng tư nhất” trong “cung cấm” của lòng mình; và đó chính là lý do khiến chúng ta bị đau khổ và cay đắng trong cuộc sống.
Suy cho cùng, Thiên Chúa đã đặt để niềm hạnh phúc thực sự hệ tại nơi chính con tim của chúng ta, chứ không đặt nơi những tác động bên ngoài, mặc dù, chúng có thể tác động rất mạnh mẽ lên chúng ta. Nói cách khác, mấu chốt của hạnh phúc chính là sự kết hợp giữa tình yêu của chúng ta với tình yêu của Thiên Chúa, chứ không hệ tại nơi các yếu tố bên ngoài tác động lên chúng ta. Sự kết hợp càng chặt chẽ, chúng ta càng hạnh phúc. Dù là người hay vật, dù là sự kiện tinh thần hay thể lý, dù mức độ tác động có lớn đến đâu, tất cả đều không thể ngăn cản được dòng suối tình yêu dạt dào mà Thiên Chúa đang dành cho chúng ta. Điều quan trọng là chúng ta có đủ vững tin và cắm rễ đủ sâu, đủ chặt vào dòng nước yêu thương ấy hay không. Đó chắc hẳn là con đường nên thánh của các thánh, và đó cũng chính là con đường nên thánh của mỗi người trong chúng ta.
Lạy Chúa, Chúa đã cho con nhận ra con đường nên thánh và bí quyết sống hạnh phúc với Chúa giữa thế gian này. Con biết con phải phó thác hoàn toàn cho Thiên Chúa, chứ không thể cậy trông vào kết quả hay sự thành công của thế gian. Con biết con phải trải qua một quá trình gần như cả đời người để đạt được, chứ không thể chỉ một ngoáy cái là xong. Có lẽ, con cần phải trải qua nhiều thất vọng, nhiều thất bại mới khám phá được thế nào là hy vọng, mới hiểu được lòng Chúa vẫn luôn yêu con và muốn con hạnh phúc, mới biết mở rộng tâm hồn con cho Thiên Chúa của sự sống và sự thánh thiện. Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha, dù con không hiểu hết những gì Cha làm cho đời con. Amen.
Giuse hạt bụi tro
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn