Xin Cho Con Được Đến
Thứ Ba Tuần XVIII - Mùa Thường Niên
Mt 14,22-36
Chúa truyền các kẻ theo Ngài,
Xuống thuyền vượt biển giữa ngày chưa tan.
Riêng Người lên núi muộn màng,
Cầu nguyện với Chúa Cha vang lặng thầm
.
Gió ngược, thuyền dập sóng ngầm,
Giữa đêm canh bốn, Chúa cầm bước đi.
Trên mặt nước, nhẹ chân đi,
Đến gần các kẻ theo vì xao xuyến.
Môn đệ sợ hãi gọi lên:
“Ma kia chăng đó giữa miền sóng sâu?”
Chúa rằng: “Đừng sợ chi đâu!
Chính Thầy đây đó, an tâm, vững lòng.”
Phê-rô thưa giữa bão dòng:
“Nếu là Thầy thật, xin lòng xót thương—
Truyền con bước đến giữa đường,
Trên làn nước bạc, theo hương ánh Ngài.”
Chúa rằng: “Cứ đến, chớ ngại!”
Ông liền bước xuống, thẳng ngay đến Người.
Gió lay, sóng cuộn tơi bời,
Lòng hoang mang khiến chân rơi ngập chìm.
La lên: “Xin cứu con, xin!”
Chúa liền nắm lấy tay liền, đỡ ngay.
Ngài rằng: “Sao kém lòng tin,
Sao còn nghi ngại bước chân giữa đời?”
Gió yên khi đã lên thuyền,
Mọi người sấp mặt, kính tin Con Trời.
Ngợi rằng: “Ngài chính Con Người,
Con Thiên Chúa sống giữa đời trần gian.”
Đến nơi Ghen-nê-xa-rét,
Dân làng mau chóng báo tin khắp vùng.
Kẻ đau ốm, kẻ tật cùng,
Đều tìm đến Chúa, nguyện mong được lành.
Chỉ chạm vào tua áo xanh,
Là bao bệnh tật tan nhanh tức thì.
Ơn Người trải rộng từ bi,
Cho ai tín thác bước đi theo Ngài.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
BÀN TAY CỨU ĐỘ
Thầy truyền con bước qua sông,
Giữa đêm biển động, gió lồng thuyền nghiêng.
Giữa nơi chẳng thấy bình yên,
Bỗng nghe tiếng Chúa gọi tên dịu dàng.
Thầy không ở giữa huy hoàng,
Nhưng nơi tăm tối, ngỡ ngàng niềm tin.
Bao phen thuyền lắc chòng chành,
Bao phen con thấy chính mình chơi vơi.
Có khi mạnh mẽ ra khơi,
Có khi sợ hãi rã rời bước chân.
Đời con là một hành trình,
Bước đi theo Chúa giữa nghìn bão giông.
Nhiều lần con muốn quay vòng,
Giữ mình trong bến, ngại dòng sóng xô.
Nhưng Lời Thầy gọi từ xa:
“Hãy yên tâm nhé! Thầy là – đừng lo!”
Có khi con lỡ nghi ngờ,
Tưởng bàn tay Chúa là mơ giữa đời.
Có khi con đã ngậm lời,
Mắt lo nhìn sóng, quên Trời dựng nên.
Thế rồi nước đã tràn bên,
Con la: “Xin cứu! Kéo lên… Chúa ơi!”
Lập tức tay Chúa giang nơi,
Nắm con dắt lại thuyền trôi an bình
.
Từ nay dẫu giữa hành trình,
Giữa đêm con vẫn dõng dình niềm tin.
Dẫu đời lắm lúc chênh vênh,
Tin Thầy có mặt, sóng yên trong hồn.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
GIỮ THĂNG BẰNG
Tình yêu như chiếc dây mềm,
Căng ra thì đứt, buộc thêm lại mòn.
Giữ vừa đủ, chẳng hao mòn,
Vừa tầm hơi thở, vừa tròn niềm tin.
Gắn nhau chẳng phải giữ rìn,
Mà là đồng cảm trong tim nhẹ nhàng.
Không cần siết chặt thời gian,
Chỉ cần ánh mắt chứa chan yên bình.
Thương nhau – đừng ép phải nhìn,
Phải nghe, phải nói theo mình mỗi khi.
Hãy để người ấy được đi,
Tự do khám phá những gì là riêng.
Đôi khi khoảng cách dịu hiền,
Lại là dưỡng chất kết nên vững bền.
Yêu không giữ chặt bàn trên,
Mà là buông nhẹ để thêm cận kề.
Có người vỡ mộng vì mê
Siết tay quá chặt chẳng hề hiểu nhau.
Cũng có người thoáng qua mau,
Mà như gắn bó đến sau cuộc đời.
Giữ nhau – không phải bởi lời,
Mà vì lặng lẽ một nơi trong lòng.
Không ràng buộc, chẳng đo lường,
Mà là cùng bước trên đường mến thương.
Một tình yêu đẹp kiên cường,
Không do tránh gió, mà nhường tay chèo.
Cùng nhau qua bão dạt dào,
Giữa xa – gần, vẫn ngọt ngào sát bên.
Giữ nhau chẳng bởi cần quên,
Mà là nhớ đủ để bên nhau hoài.
Không ai thuộc trọn của ai,
Chỉ là tự nguyện cùng dài tháng năm…
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
Những tin cũ hơn