TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

Chúa Nhật XVIII Thường Niên -Năm C

“Những của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai?” (Lc 12, 13-21)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Của Ai?

Thứ bảy - 02/08/2025 08:00 | Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |   161
Đời người thoáng chốc gió bay,

Công danh, vật chất có hay giữ hoài?

Biển đời tích góp miệt mài,

Lỡ quên làm phúc, uổng thay một đời.
Của Ai?

Của Ai?

 

Chúa Nhật Tuần XVIII - Mùa Thường Niên

Lc 12,13-21

 

 

Người trong thiên hạ đua tranh,

Tính to kho lớn, gom quanh bạc tiền.

Ruộng đồng bội thu liên miên,

Dựng kho chứa của, dập dềnh ước mơ.

 

Tự nhủ: "Thảnh thơi sống nhờ,

Của đầy năm tháng, chẳng chờ chẳng lo.

Nghỉ ngơi, ăn uống tự do,

Vui chơi thỏa chí, chẳng lo kiếp người!"

 

Nhưng Trời thốt gọi trong đêm:

"Ngươi hỡi! Hồn ngươi ai đêm nay đòi?

Của kia, sắm sẵn cả kho,

Khi hồn lìa xác sẽ về tay ai?"

 

Đời người thoáng chốc gió bay,

Công danh, vật chất có hay giữ hoài?

Biển đời tích góp miệt mài,

Lỡ quên làm phúc, uổng thay một đời.

 

Giàu sang nếu chỉ cho mình,

Là gieo bóng tối vô tình linh hồn.

Thà nghèo mà sống sắt son,

Chia cơm sẻ áo, sớm hôm yêu người.

 

Giàu không ở chỗ đầy kho,

Giàu là sống phúc, sống cho Nước Trời.

Ngẫm câu dụ ngôn Ngài mời:

Chớ mê trần thế, quên lời Cha ban.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

 

 

CỦA CẢI VÀ SỰ GIÀU CÓ TRƯỚC MẶT THIÊN CHÚA

 

Trần gian lắm kẻ lo toan,

Tích kho, xây cất, ngỡ ngàn năm sau.

Nhưng ai có biết chi đâu,

Mạng người mong manh, sớm sầu chiều tan.

 

Người xưa ruộng lúa dâng tràn,

Mơ xây kho mới, mộng vàng tương lai.

Ngờ đâu đêm đến trong gai,

Lời Chúa thốt: "Hỡi con ơi, ngốc rồi!"

 

Làm sao của cải cứu đời,

Khi tim đã khép, khi lời chẳng trao?

Giàu sang chẳng thể đổi sao,

Nếu không mở lối bước vào Tình Thương.

 

Tham lam là một con đường,

Dẫn ta xa Chúa, đoạn trường đời sau.

Biến tiền thành chốn tự hào,

Mà quên Thiên Chúa dắt vào thiên cung

.

Kho tàng đích thực là lòng,

Biết chia, biết xót người cùng khổ đau.

Là khi mở rộng tay trao,

Là khi ta sống vì nhau mỗi ngày.

 

Giàu sang trước mắt trần ai,

Chỉ là cơn gió thoảng bay cuối chiều.

Giàu trong ánh mắt thương yêu,

Mới là gia nghiệp mai chiều vững chân.

 

Chúa không cấm ước mơ phần

Cơm no, áo ấm, nhưng cần điều hơn:

Biết yêu, biết sống cảm ơn,

Biết đem của cải mà dâng phụng thờ.

 

Thế nên, của cải như cờ,

Bay theo gió thoảng, ai ngờ lại tan.

Chỉ khi sống với lòng vàng,

Mới mong trở thành kho tàng thiêng liêng.

 

Xin cho con sống an nhiên,

Biết lo phần phúc, giữ gìn niềm tin.

Biết gieo bác ái âm thầm,

Để nên người "giàu" trong tâm trước Người.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

TIỀN CỦA: ÂN SỦNG HAY GÁNH NẶNG?

 

Tiền không xấu, cũng chẳng sai,

Tùy theo cách sống mỗi ai sử dùng.

Có khi là một ân hồng,

Có khi thành gánh, chất chồng khổ đau.

 

Tiền không nuôi được tâm đầu,

Nếu tim thiếu sáng, thiếu màu thiện lương.

Tiền không đổi được thiên đường,

Nếu ta chỉ sống lo phương của mình.

 

Phung phí chẳng bởi giàu sang,

Nhiều khi nghèo túng vẫn mang thói này.

Một bữa nhậu, một cuộc say,

Đốt bao năm tháng hao gầy mồ hôi.

 

Đám ma, cưới hỏi rộn ngời,

Xưng danh, khoe mẽ... rụng rơi nghĩa tình.

Sống vì tiếng khen phù sinh,

Mà quên nghĩa ái, quên mình hôm nay.

 

Tiền đâu đổi được tháng ngày,

Nếu lòng cứ mãi chạy xoay phù phiếm.

Tiêu xài chẳng chút dịu hiềm,

Là tiêu nhân cách êm đềm vào tro.

Của tiền là của trời cho,

Người khôn thì giữ, kẻ lo thì rày.

Giữ sao cho phải, cho ngay,

Cho gia đình đủ, cho ngày sẻ san.

 

Một đồng tiết kiệm đàng hoàng,

Hơn trăm bữa tiệc lang thang khoe mầu.

Một lần sẻ chút thương đau,

Còn hơn ngàn túi bạc châu giữ hoài.

 

Tiền không dẫn đến thiên thai,

Nếu không gửi gắm chút ai bên mình.

Một đời nếu chỉ riêng mình,

Thì tiền cũng hóa vô hình mà thôi.

 

Tiền là bạn nếu biết xơi,

Là gông xiềng nếu buông lơi đạo làm.

Xin cho tâm biết lặng trầm,

Dùng tiền như ánh trăng rằm tỏa êm.

 

Tiêu trong giới hạn dịu mềm,

Sống sao cho đẹp – chứ thêm nặng lòng.

Tiền là của, chớ làm chồng,

Hãy là người chủ thong dong giữa đời.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

LẶNG LẼ MÀ THÂM SÂU

 

Gió đời cuốn những sắc mầu,

Người khôn chọn lối thâm sâu bước đều.

Không phô trương, chẳng bon chen,

Không khoe ngôn ngữ, không men kiêu kỳ.

 

Lúa chín cúi nhẹ người đi,

Lúa non mới thích ngẩng vì rỗng bên trong.

Nước sâu chẳng sủi bong bóng,

Biết mình, người chọn lặng dòng bước chân

.

Không vì thua thiệt mà câm,

Mà vì hiểu rõ tiếng thầm mới sâu.

Không vì sợ hãi cúi đầu,

Mà vì trí tuệ đã lâu luyện rèn.

 

Thế gian ưa nói dông dài,

Bậc hiền thì lại lặng hoài mà minh.

Lặng, không phải để làm thinh,

Mà là giữ lấy tâm linh vững vàng.

 

Đừng hơn thua giữa muôn hàng,

Chọn lùi một bước để mang rộng đường.

Không cao giọng để tỏ tường,

Mà để hành động lên chương sáng ngời.

 

Thành công chẳng cứ ầm ơi,

Tâm sâu mới khiến người đời nhớ lâu.

Bản lĩnh là biết cúi đầu,

Khiêm nhu giữa chốn thị cầu đảo điên.

 

Một đời không nói cho nhiều,

Chỉ cần sống thật – là điều quý thay.

Tâm không động giữa tháng ngày,

Tầm không rỗng giữa chốn này bon chen.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

==

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây