23/04/2025
THỨ TƯ TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
Lc 24,13-35
NHẬN RA CHÚA PHỤC SINH
“Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay.” (Lc 24,13-35)
Suy niệm: Buổi chiều trên con đường về Em-mau hôm nay mang nhiều cung bậc cảm xúc. Hai môn đệ bước đi với tâm trạng buồn, không nhận ra Đấng Phục sinh. “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay” về người có tên là Giê-su Na-da-rét bị đóng đinh vào thập giá. Hai môn đệ này hẳn đã nghe kể về việc Thầy mình sống lại, nhưng hẳn các ông chưa có kinh nghiệm gặp gỡ cá vị với Đấng Phục Sinh. Lời chứng của người khác không “chạm” đến tâm trí, mắt họ cũng chưa thể mở ra để nhận biết Ngài. Mãi đến khi họ được giải thích Kinh Thánh, nhìn thấy cử chỉ Thầy mình bẻ bánh, mắt họ mới nhận ra. Cuộc gặp gỡ buổi chiều hôm ấy đã đổi hướng cuộc đời các ông: từ chỗ bỏ Giê-ru-sa-lem - miền ánh sáng, để về quê - miền bóng tối, đến việc quay trở lại Giê-ru-sa-lem, với cộng đoàn đức tin, để nhận được lời chứng và làm chứng Đức Giê-su đã từ cõi chết trỗi dậy.
Mời bạn: “Làm một Ki-tô hữu, đó không phải là kết quả của một lựa chọn đạo đức hay một ý tưởng cao vời, nhưng là gặp gỡ một biến có, một con người, vốn đem lại một chân trời mới và một chiều hướng quyết định” (Đức Bê-nê-đi-tô XVI, Thiên Chúa là Tình yêu, 217).
Sống Lời Chúa: Xin ơn nhận ra Chúa trong từng biến cố vui buồn của đời bạn, để đón nhận, tin tưởng phó thác hơn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con tin Chúa đã sống lại và đang sống, đang cùng bước với con trong từng khoảnh khắc, ban ánh sáng và xua đi mọi nỗi buồn phiền, cô đơn. Amen. (Christus vivit, 125)
BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
THỨ TƯ TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
Ca nhập lễ
Hỡi những người Cha Ta chúc phúc, hãy đến lãnh lấy nước trời đã chuẩn bị cho các ngươi, từ khi tạo dựng vũ trụ – Allêluia.
Đọc hoặc hát kinh vinh danh
Lời nguyện nhập lễ
Lạy Chúa là Cha từ ái, hằng năm Chúa ban cho chúng con được vui mừng sống mầu nhiệm Phục sinh của Chúa Giê-su; xin cho những ngày đại lễ chóng qua này giúp chúng con được hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu ngay khi còn ở dưới thế. Chúng con cầu xin…
Bài Ðọc I: Cv 3, 1-10
“Có cái này tôi cho anh, là nhân danh Ðức Giê-su, anh hãy đứng dậy mà đi”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, vào giờ thứ chín, là giờ cầu nguyện, Phê-rô và Gio-an lên đền thờ. Lúc bấy giờ có một anh què từ lúc mới sinh, hằng ngày được người ta khiêng đến cửa đền thờ, gọi là Cửa Ðẹp, để xin những người vào đền thờ bố thí cho. Khi thấy Phê-rô và Gio-an tiến vào đền thờ, anh liền xin bố thí. Phê-rô và Gio-an nhìn anh và nói: “Anh hãy nhìn chúng tôi”. Anh ngước mắt chăm chú nhìn hai ngài, mong sẽ được hai ngài cho cái gì. Nhưng Phê-rô nói: “Vàng bạc thì tôi không có, nhưng có cái này tôi cho anh, là: nhân danh Ðức Giê-su Ki-tô Na-da-rét, anh hãy đứng dậy mà đi!” Rồi Phê-rô nắm tay mặt anh mà kéo dậy, tức thì mắt cá và bàn chân anh trở nên cứng cát; anh nhảy ngay lên mà đứng và đi được; anh cùng hai ngài tiến vào đền thờ, anh vừa đi vừa nhảy nhót và ngợi khen Thiên Chúa, và dân chúng đều thấy anh đi và ngợi khen Chúa. Họ nhận ra anh chính là kẻ ngồi ăn xin ở Cửa Ðẹp đền thờ, nên họ bỡ ngỡ sửng sốt về việc xảy đến cho anh.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 104, 1-2. 3-4. 6-7. 8-9
Ðáp: Tâm hồn những ai tìm Chúa, hãy mừng vui
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: Hãy ca tụng Chúa, hãy hoan hô danh Ngài, hãy kể ra sự nghiệp Chúa ở giữa chư dân. Hãy xướng ca, đàn hát mừng Ngài, hãy tường thuật mọi điều kỳ diệu của Chúa.
Xướng: Hãy tự hào vì danh thánh của Ngài, tâm hồn những ai tìm Chúa, hãy mừng vui. Hãy coi trọng Chúa và quyền năng của Chúa, hãy tìm kiếm thiên nhan Chúa luôn luôn.
Xướng: Hỡi miêu duệ Áp-ra-ham là tôi tớ của Ngài, hỡi con cháu Gia-cóp, những người được Ngài kén chọn. Chính Chúa là Thiên Chúa chúng ta, quyền cai trị của Ngài bao trùm khắp cả địa cầu.
Xướng: Tới muôn đời Ngài vẫn nhớ lời minh ước, lời hứa mà Ngài đã an bài tới muôn thế hệ, lời minh ước Ngài đã ký cùng Áp-ra-ham, lời thề hứa Ngài đã thề với I-sa-ác.
Alleluia
Alleluia, alleluia! – Ðây là ngày Chúa đã thực hiện, chúng ta hãy mừng rỡ hân hoan về ngày đó. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 24, 13-35
“Hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh”.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca.
Cùng ngày thứ nhất trong tuần, có hai môn đệ đi đến một làng tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem độ sáu mươi dặm. Dọc đường, các ông nói với nhau về những việc vừa xảy ra. Ðang khi họ nói truyện và trao đổi ý kiến với nhau, thì chính Chúa Giê-su tiến lại cùng đi với họ, nhưng mắt họ bị che phủ nên không nhận ra Người. Người hỏi: “Các ông có truyện gì vừa đi vừa trao đổi với nhau mà buồn bã vậy?” Một người tên là Cờ-lê-ô-pát trả lời: “Có lẽ ông là khách hành hương duy nhất ở Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những sự việc vừa xảy ra trong thành mấy ngày nay”. Chúa hỏi: “Việc gì thế?” Các ông thưa: “Sự việc liên can đến ông Giê-su quê thành Na-da-rét. Người là một vị tiên tri có quyền lực trong hành động và ngôn ngữ, trước mặt Thiên Chúa và toàn thể dân chúng. Thế mà các trưởng tế và thủ lãnh của chúng ta đã bắt nộp Người để xử tử và đóng đinh Người vào thập giá. Phần chúng tôi, chúng tôi vẫn hy vọng Người sẽ cứu Ít-ra-en. Các việc ấy đã xảy ra nay đã đến ngày thứ ba rồi. Nhưng mấy phụ nữ trong nhóm chúng tôi, quả thật đã làm chúng tôi lo sợ. Họ đến mồ từ tảng sáng. Và không thấy xác Người, họ trở về nói đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng: Người đang sống. Vài người trong chúng tôi cũng ra thăm mồ và thấy mọi sự đều đúng như lời các phụ nữ đã nói; còn Người thì họ không gặp”.
Bấy giờ Người bảo họ: “Ôi kẻ khờ dại, chậm tin các điều tiên tri đã nói! Chớ thì Ðấng Ki-tô chẳng phải chịu đau khổ như vậy rồi mới được vinh quang sao?” Ðoạn Người bắt đầu từ Mô-sê đến tất cả các tiên tri, giải thích cho hai ông tất cả các lời Kinh Thánh chỉ về Người. Khi gần đến làng hai ông định tới, Người giả vờ muốn đi xa hơn nữa. Nhưng hai môn đệ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”. Người liền vào với các ông.
Ðang khi cùng các ông ngồi bàn, Người cầm bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho hai ông. Mắt họ sáng ra và nhận ra Người. Ðoạn Người biến mất. Họ bảo nhau: “Phải chăng lòng chúng ta đã chẳng sốt sắng lên trong ta khi Người đi đường đàm đạo và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta đó ư?” Ngay lúc ấy họ chỗi dậy trở về Giê-ru-sa-lem, và gặp mười một tông đồ và các bạn khác đang tụ họp. Các vị đó bảo hai ông: “Thật Chúa đã sống lại, và đã hiện ra với Si-mon”. Hai ông cũng thuật lại các việc đã xảy ra dọc đường và hai ông đã nhận ra Người lúc bẻ bánh như thế nào.
Ðó là lời Chúa.
Lời nguyện tiến lễ
Lạy Chúa, đây là hy lễ làm giá chuộc muôn người; cúi xin Chúa vui lòng chấp nhận và thực hiện ơn cứu độ cho hồn xác chúng con. Chúng con cầu xin…
Lời tiền tụng Phục Sinh I
Ca hiệp lễ
Các môn đệ đã nhận ra Chúa Giê-su khi Người bẻ bánh – Allêluia
Lời nguyện hiệp lễ
Lạy Chúa, Chúa đã cho chúng con tham dự vào mầu nhiệm Vượt Qua của Ðức Ki-tô; xin thanh tẩy chúng con sạch mọi vết nhơ con người cũ, và biến đổi chúng con thành tạo vật mới. Chúng con cầu xin…
Suy niệm
GẶP GỠ – LẮNG NGHE – PHÂN ĐỊNH
Lm. Giuse Tạ Minh Quý
Gặp gỡ, lắng nghe và phân định là ba hành động được Đức Giáo Hoàng Phan-xi-cô đề nghị như là chìa khoá để hướng tới một Hội Thánh hiệp hành: hiệp thông, tham gia và sứ vụ. Biến cố Đức Giê-su Phục sinh hiện ra và đồng hành với hai môn đệ trên đường Emmaus vừa là nền tảng Thánh Kinh vừa là khuôn mẫu cho việc gặp gỡ, lắng nghe và phân định đó.
Trước tiên, Đức Giê-su đã chủ động tiến tới gặp gỡ, cùng bước đi và đàm đạo với hai môn đệ. Người quan sát từng bước đi và cảm nhận sự buồn bã thất vọng nơi họ. Người chủ động tiến tới, khéo léo dùng một câu hỏi vừa để bắt chuyện nhưng cũng để gợi mở mời gọi họ chia sẻ nỗi lòng mà họ đang trải qua. Một cách tinh tế, Người đã bước vào hành trình cùng đi với họ. Người đã tự nguyện trở nên người đồng hành với họ.
Tiếp đến, Đức Giê-su lắng nghe tâm tư và nỗi thất vọng của họ. Người kiên nhẫn bước đi với họ, cho dù đó là hành trình đi ngược chiều, càng ngày càng xa Giê-ru-sa-lem, xa rời trung tâm, xa rời lý tưởng sống. Khi đã thấu hiểu nỗi lòng của họ, Người bắt đầu giải thích Kinh Thánh, giúp họ lắng nghe và thấu hiểu những gì đã viết về Đức Ki-tô. Người từng bước khơi lên trong lòng họ một ngọn lửa sốt mến, phá tan sự buồn sầu thất vọng. Chính lòng sốt mến đó đã thôi thúc họ nài nỉ mời Đức Giê-su ở lại với họ: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã về chiều, và ngày sắp tàn”.
Sau cùng, Đức Giê-su giúp hai người môn đệ nhận ra những chuyển động nội tâm và phân định ý Chúa. Người giúp họ hiểu rõ con đường phải qua đau khổ mới được vào vinh quang của Đức Ki-tô. Người khơi lên ngọn lửa yêu mến trong lòng người môn đệ. Sau cùng, bằng hành động Bẻ Bánh, hành động yêu thương mà Đức Giê-su đã làm trong bữa Tiệc Ly, Người đã mở mắt hai môn đệ và giúp họ nhận ra Người. Ngay lập tức, hai môn đệ đã chỗi dậy trở về Giê-ru-sa-lem, làm chứng và loan báo niềm vui gặp gỡ Đấng Phục sinh.
Đức Giê-su đã gặp gỡ, kiên nhẫn đồng hành, lắng nghe, giải thích và biểu lộ tình yêu thương cho hai môn đệ, giúp họ nhận ra Người, giúp họ chỗi dậy, trở về, làm chứng và loan báo Tin mừng Phục sinh. Chúa Giê-su Phục sinh cũng đang bước đến, gặp gỡ, hiệp hành, lắng nghe và giúp bạn phân định, bạn có sẵn sàng bước đi cùng với Người không? Bạn có sẵn sàng cùng mọi thành phần trong Hội Thánh, hiệp hành với Đức Ki-tô và với nhau, cùng hiệp thông, cùng tham gia và cùng chia sẻ sứ vụ không?
TRÊN ĐƯỜNG ĐI EM-MAU (Lc 24,13-35)
Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
1. Sau Mát-thêu và Gio-an, đến phiên thánh Lu-ca tường thuật. Tin Mừng Lu-ca được gọi là “Tin Mừng của người môn đệ”, Lu-ca tường thuật tác động việc Đức Giêsu chết và sống lại nơi các môn đệ. Tin Mừng hôm nay thuật lại việc Đức Giê-su hiện ra với hai môn đệ trên đường Em-mau, biến đổi con người từ thái độ ngờ vực đến thái độ tin nhận một cách xác tín và làm chứng cho Tin mừng Phục sinh.
2. Trên đường về Em-mau, Đức Giê-su Phục sinh đã đến bên cạnh họ, nhưng họ không nhận ra Ngài. Thấy họ buồn rầu vì cái chết gây xôn xao của Thầy mà họ tin là Đấng Mê-si-a. Chúa đã giải thich cho họ, dựa theo Kinh Thánh, rằng Đấng Mê-si-a phải chịu đau khổ và chết để đi vào vinh quang. Sau đó, theo lời nài nỉ của hai môn đệ, Ngài cũng vào nhà với các ông. Ngài ngồi vào bàn, đọc lời chúc lành trên bánh, bẻ ra và trao cho các ông. Chính lúc ấy, hai môn đệ mới nhận ra Thầy, nhưng Ngài đã biến mất, để lại cho họ sự ngỡ ngàng trước tấm bánh được bẻ ra, dấu chỉ của sự hiện diện. Lập tức hai người đã trở về Giê-ru-sa-lem loan báo Chúa Phục sinh mà họ đã thấy và thuật lại tất cả cảc điều đã xảy ra cho các môn đệ.
3. Đức Giê-su đã nhận lời mời của hai ông, dừng lại ở quán trọ Em-mau, Ngài quan tâm đến nhu cầu của các ông. Ngày nay cũng vậy, Ngài luôn luôn dừng lại khi được yêu cầu và sẵn sàng ở lại với những ai cần đến Ngài. Đúng thế, Đức Giê-su là Đấng luôn luôn biết dừng chân khi được mời gọi, Ngài là Đấng luôn luôn hiểu thấu khi được cầu cứu, Ngài là Đấng luôn luôn chữa lành khi được đụng tới, Ngài là Đấng luôn luôn ở lại với những ai cần đến Ngài, Ngài là Đấng luôn luôn quan tâm và thương xót tất cả mọi người, chẳng trừ ai.
4. Đường Em-mau của các môn đệ tượng trưng cho cuộc lữ hành của chúng ta trên dương thế. Tâm trạng của các ông là hình ảnh điển hình cho những kinh nghiệm về cuộc khủng hoảng đức tin của mỗi người chúng ta đối diện hằng ngày làm cho chúng ta mệt mỏi thất vọng và bào mòn niềm tin. Nhưng trên đường cuộc sống, giữa những thử thách khủng hoảng, Đức Giê-su đến bên cạnh và giúp cho các môn đệ thanh luyện đức tin trong ý nghĩa của các Lời Kinh Thánh quy về Đấng Thiên Sai – Giê-su.
5. Để làm sống lại đức tin đã bị lung lay, người môn đệ cần có ba yếu tố: Kinh Thánh, Bí tích Thánh Thể, cộng đoàn sống đức tin.
Lời Chúa là của ăn nuôi sống đức tin. Toàn bộ Kinh Thánh đều qui về Đức Giê-su Ki-tô. Khi bị thử thách, người môn đệ không nên cắt đứt với Lời Chúa, nhưng hãy kiên trì đọc, suy niệm và khiêm tốn xin Chúa giải thích lời Chúa cho mình hiểu. Tâm hồn hai môn đệ Em-mau đã bừng cháy lên khi nghe Chúa giải thích Kinh Thánh.
Nhưng Kinh Thánh mới chỉ là khởi đầu của một cuộc trở về, một cuộc phục hồi đức tin còn được thể hiện khi hai môn đệ nhận ra Đức Giê-su lúc Ngài bẻ bánh. Từ ngữ “Bẻ bánh” trong cộng đoàn Kitô tiên khởi có nghĩa là cử hành Bí tích Thánh Thể: Bí tích Thánh Thể hoàn tất điều mà Lời Chúa khơi dậy trong tâm hồn con người.
Cuối cùng, đích điểm của cuộc trở lại là cộng đoàn đức tin: đức tin được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa và Mình Chúa không thể chỉ dừng lại hoặc giới hạn nơi cá nhân, mỗi môn đệ là thành phần của cộng đoàn đang tuyên xưng đức tin: đức tin không bao giờ chỉ là đức tin riêng rẽ, nhưng là đức tin trong một cộng đoàn: “Tôi tin”, đồng thời cũng là “Chúng tôi tin” (Mỗi ngày một tin vui)
6. Giữa những bước đi thăng trầm của cuộc đời, chúng ta xin cùng Chúa rằng: “Xin Thầy ở lại với chúng con vì trời đã về chiều và ngày sắp tàn”. Chiều về, ngày sắp tàn là lúc bóng đêm buông xuống, và sự dữ cùng bóng tối hoành hành, thế lực bóng tối mà chúng con phải chiến đấu. Xin Chúa ở luôn với chúng con trên đường đầy chông gai và thử thách. Xin Chúa lưu lại với chúng con, để dạy chúng con biết sống như những Kitô hữu “biết chỗi dậy” và “hồi sinh”.
7. Truyện: Cộng đoàn Em-mau của cha Phê-rô.
Cộng đoàn Em-mau khởi sự bằng một căn nhà đổ nát ở vòng đai của thánh phố Paris trong đệ nhị thế chiến. Ban đầu qui tụ những người đầu tiên là các thanh thiếu niên bụi đời, những người không nhà không cửa, hoặc các tù nhân vừa được phóng thích, nói chung là tất cả những người thiếu thốn khốn khổ trong cuộc sống hằng ngày…
Đấng sáng lập là cha Phê-rô (Pierre), là một nhân vật sau này đầu thế kỷ XXI được nhân dân Pháp yêu mến nhất trong các nhân vật nổi bật của nước Pháp. Cha Phê-rô thường nói với những người vừa đặt chân đến cộng đoàn: “Bạn không được may mắn, nhưng tôi cần bạn để giúp đỡ những người khác…”. Dù khổ sở đến đâu, ai cũng muốn người khác nhìn nhận giá trị của mình, ai cũng muốn mình trở nên hữu ích cho người khác. Đó là sự khích lệ mà cha Phê-rô luôn khơi dậy nơi những người đã mất tất cả hy vọng, một cái nhìn rất nhân bản, khuyến khích mọi người bất hạnh luôn vươn lên trong cuộc sống.
Hơn cả một ý nghĩa nhân bản, khi cha Phê-rô đặt tên Em-mau cho cộng đoàn, ngài và cộng đoàn nhớ lại câu chuyện hai môn đệ của Đức Giê-su trong buổi chiều Phục sinh. Nhận ra Chúa đồng hành với môn sinh trên đường Em-mau. Cũng như hai môn đệ này, giữa lúc họ tưởng như mất tất cả, Đức Giê-su đã hiện đến mang lại niềm tin cho họ trong con đường Em-mau cuộc đời. Cha Phê-rô và các anh em cộng sự đã tìm gặp Đấng Phục Sinh trong lữ hành cuộc đời, như hai môn đệ trên đường Em-mau, đó là tất cả hứng khởi, niềm tin yêu giữa những mất mát ê chề của cuộc sống, nhưng vẫn tiến bước về Giê-ru-sa-lem với niềm hân hoan Chúa Phục sinh hiện diện.
NHẬN RA CHÚA
(THỨ TƯ TUẦN BÁT NHẬT)
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục Sinh này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Hằng năm Cha ban cho chúng ta được vui mừng sống mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa Giêsu, xin cho những ngày đại lễ chóng qua này, giúp chúng ta được hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu ngay khi còn ở dưới thế.
Hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu ngay khi còn ở dưới thế, đang khi bước theo Đức Kitô trong đau khổ, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, thư thứ nhất của thánh Phêrô cho thấy: Kitô hữu là người tự do. Đối diện với những người ngoại đạo, với những người nắm giữ quyền bính, với hết thảy mọi người, Kitô hữu là người cương quyết đi theo Chúa Kitô. Đức Kitô đã chịu đau khổ vì chúng ta, Người đã nêu gương để chúng ta dõi bước theo Người. Halêluia. Tội lỗi của chúng ta, chính Người đã mang vào thân thể mà đưa lên cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội, chúng ta sống cuộc đời công chính.
Hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu ngay khi còn ở dưới thế, đang khi trở nên đồng hình đồng dạng với Đấng từ trời mà đến, như bài đọc hai của giờ Kinh Sách nói về: Đức Kitô ban cho ta ơn phục sinh và sự sống… Người thứ nhất bởi đất mà ra thì thuộc về đất; còn người thứ hai thì từ trời mà đến. Cũng như chúng ta đã mang hình ảnh kẻ bởi đất mà ra, thì chúng ta cũng sẽ được mang hình ảnh Đấng từ trời mà đến. Halêluia. Những kẻ thuộc về đất thì giống như kẻ bởi đất mà ra; còn những kẻ thuộc về trời thì giống như Đấng từ trời mà đến.
Hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu ngay khi còn ở dưới thế, đang khi trông đợi điều Chúa đã hứa ban, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, trích sách Công Vụ Tông Đồ, ông Phêrô nói: Cái tôi có, tôi cho anh đây: Nhân danh Đức Giêsu, anh hãy đứng dậy mà đi. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 104, vịnh gia cho thấy: Tâm hồn những ai tìm kiếm Chúa, nào hoan hỷ. Giao ước lập ra, muôn đời Người nhớ mãi, nhớ lời đã cam kết đến ngàn thế hệ! Đó là điều đã giao ước cùng Ápraham, đã đoan thệ cùng Ixaác.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Đây là ngày Chúa đã làm ra, nào ta hãy vui mừng hoan hỷ. Trong bài Tin Mừng, thánh Luca tường thuật: Họ đã nhận ra Chúa khi Người bẻ bánh. Nhận ra Chúa khi Người bẻ bánh. Sự sống muôn đời là nhận biết Chúa là Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận biết Đấng Chúa đã sai đến là Đức Giêsu Kitô, nhìn nhận quyền tối thượng của Chúa là được sống muôn đời. Nếu làm việc lành và phải khổ, mà ta vẫn kiên tâm chịu đựng, thì, ta phải nhận biết rằng: đó là ơn Thiên Chúa ban; ta được Thiên Chúa kêu gọi để sống như thế. Đức Kitô đã chịu đau khổ vì ta, để lại một gương mẫu cho ta dõi bước theo Người. Tội lỗi của ta, chính Người đã mang vào thân thể, mà đưa lên cây thập giá, để một khi đã chết đối với tội, ta sống cuộc đời công chính. Chúng ta được mang hình ảnh Đấng từ trời mà đến, chúng ta sẽ được hưởng ơn cứu độ của kẻ được chọn, được cứu chuộc, được chữa lành, được tẩy sạch. Chúng ta sẽ dựa vào sự phục sinh của Đức Kitô, mà giữ vững niềm hy vọng, và sẽ được cùng Người hưởng vinh quang Thiên Chúa hứa. Cuộc Thương Khó của Đấng Cứu Độ đem lại ơn cứu độ để ta được sống. Đó là ân phúc của Mầu Nhiệm Vượt Qua, đó là mùa đại lễ đáng quý nhất, ta mừng hằng năm, đó là khởi đầu của thế giới mới. Ngày của Đấng khơi nguồn sự sống, mở cửa cho rạng đông, tác tạo ánh sáng, như Người đã tuyên bố: Tôi là ánh sáng..., ai đi ban ngày, thì không bị vấp ngã, nghĩa là, ai theo Đức Kitô trong mọi sự, ai dõi vết chân Người, thì, sẽ đạt tới ngai chiếu tỏa ánh sáng muôn đời. Hằng năm Cha ban cho chúng ta được vui mừng sống mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa Giêsu, ước gì những ngày đại lễ chóng qua này, giúp chúng ta được hưởng niềm hoan lạc vĩnh cửu ngay khi còn ở dưới thế. Ước gì được như thế!
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn