Giáo Phận Ban Mê Thuộthttps://gpbanmethuot.net/assets/images/logo.png
Thứ năm - 31/07/2025 09:32 |
Tác giả bài viết: Phạm Hùng Sơn |
155
Họ ngờ vực, chẳng đón nhận, Nhưng Ngài bảo: ‘Ngôn sứ, nơi mình cũng bị khinh.’
Chốn quê và phép lạ
Thứ Sáu Tuần XVII - Mùa Thường Niên
Mt 13,54-58
Chúa về quê, giảng đạo lời,
Dân nghe ngỡ ngàng, thán lời kinh ngạc.
“Ông kia sao khôn ngoan được,
Lại làm phép lạ, vượt bậc đời thường?
Chẳng phải con thợ thủ công,
Mẹ là bà Maria, bao dòng họ hàng?
Anh em Gia-cô-bê, Giu-đa,
Si-môn, Giô-xếp đều quen, gần gần.
Bao chị em cùng xóm giềng,
Vậy sao Người lại lạ lùng giữa làng?
Họ ngờ vực, chẳng đón nhận,
Nhưng Ngài bảo: ‘Ngôn sứ, nơi mình cũng bị khinh.’
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
THÁNH AN PHONG MUỐI CHO ĐỜI (Bài thơ lục bát kính Thánh An-phong Ma-ri-a Li-gô-ri)
Sinh ra quý tộc cao sang,
An-phong sớm đã rỡ ràng tài hoa.
Luật đời, luật đạo tinh thông,
Tuổi mười bảy đã vang danh người hiền.
Nhưng đời đâu phải triền miên,
Một lần thất bại đảo điên phận người.
Ngài nghe Chúa gọi trong đời,
Từ quan bỏ mộng, đổi lời vinh hoa.
Khoác vào áo trắng thứ tha,
Ngài mang Tin Mừng đến nhà người quê.
Thôn cùng, xóm nhỏ, làng hẻ,
Đều in dấu bước chân về yêu thương.
Dòng Cứu Thế – ánh bình minh,
Vì người nghèo khó mà sinh hội dòng.
Dạy người sống đạo tình trong,
Nêu cao lòng mến giữa vòng trần gian.
Không theo cực đoan gian nan,
Cũng không phóng túng lạc đàng buông xuôi.
Ngài đem “trung đạo” sáng soi,
Kết tinh nhân ái, rạng ngời công minh.
Luân lý – ngài viết tâm tình,
Với trăm tác phẩm kết tinh ơn Trời.
Viếng Chúa, ca hát tuyệt vời,
Thánh thi rơi xuống như lời thiên cung.
Cầu nguyện – ngài dạy không ngưng,
“Chính nhờ cầu nguyện mà từng nên Thánh.”
Tấm lòng son sắt trung thành,
Dẫu bao đau khổ vây quanh cuối đời.
Bị nghi, bị bỏ – không rời,
Tình yêu Chúa vẫn sáng ngời không phai.
Thánh Thể – ngài mến miệt mài,
Là nơi yên nghỉ, là ngài thờ chung.
Không chỉ là ánh đèn lung,
Mà như đuốc sáng giữa vùng tối tăm.
Lề Luật – ngài chẳng bẻ gãy,
Mà bằng tình mến, kiện toàn ơn thiêng.
Ngài dạy ta sống dịu hiền,
Không theo bản án thế gian dập vùi.
Một đời nên muối ướp người,
Một đời nên ánh rạng ngời trời cao.
Giữa thời gian lắm lao đao,
Xin cho chúng con bước vào tình yêu.
Dẫu đời còn lắm bao điều,
Vẫn trung kiên bước – sớm chiều vì Cha.
Thánh nhân – ánh sáng bao la,
Cầu xin nâng đỡ chúng ta vững lòng.
Dù gian khó có bề dày,
Nguyện nên chứng tá giữa ngày trần gian.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
KHÓ KHĂN MỘT CHÚT CŨNG ĐƯỢC (Miễn là mạnh khỏe, tâm lường bình an)
Khó khăn một chút cũng cam,
Còn hơi thở ấm, còn làm còn đi.
Còn đôi tay với việc gì,
Còn đôi chân bước, còn chi ngại ngần?
Đời ai chẳng có đôi lần,
Lên đèo, xuống dốc, bao phần đắng cay?
Sáng nay tỉnh giấc còn tay,
Là ta hạnh phúc hơn ai giữa đời.
Có khi thua kém đôi nơi,
Nhưng tâm thanh thản, lòng người thảnh thơi.
Nhiều khi bạc phúc, bạc thời,
Nhưng ta còn sống, còn trời, còn ta.
Đừng mong giàu có mới là,
Đừng chờ lời khen mới ra nghĩa mình.
Biết ơn từng bữa cơm nghìn,
Biết yêu những lúc lặng thinh trong nhà.
Sinh ra lành lặn đã là,
Một ân huệ lớn người ta chẳng còn.
Áo lành, mái vững chẳng dồn,
Cha mẹ yêu dấu – ấm hồn trăm năm.
Giàu nghèo chẳng phải lẽ thầm,
Quan trọng là sống chân tâm giữa đời.
Người nghèo biết giữ nụ cười,
Giàu hơn vạn kẻ sống rời rạc tâm.
Có người vàng ngọc đầy mâm,
Nhưng hồn khuyết gió, tâm đầm giá sương.
Có người chỉ bát cơm thường,
Mà vui vì có tình thương vẹn tròn.
Tiền nhiều chưa chắc được hơn,
Nếu lòng lắm nỗi giận hờn xót xa.
Bình an chẳng bán ngoài quà,
Mà do cách sống chan hòa thiện lương.
Hơn thua, tính toán dặm đường,
Lắm khi chỉ khiến lòng vương u sầu.
Biết buông bỏ mới thấm sâu,
Biết yêu, biết sống – phép mầu đời ta
.
Chẳng ai sống thế cho mà,
Mỗi người một kiếp, một tà áo riêng.
Dù cho nghèo túng triền miên,
Vẫn nên chọn sống dịu hiền tử sinh.
Là ai không quan trọng hình,
Chỉ mong sống tốt cho mình – đủ vui.
Chậm thôi, nhưng chớ ngậm ngùi,
Chân thành, vững bước, ngậm ngùi sẽ tan
.
Khó khăn một chút cũng an,
Miễn còn mạnh khỏe, còn gian để làm.
Tâm còn sáng giữa trăm năm,
Là ta đã sống âm thầm rạng soi.