Ai lớn lên mà chẳng biết quang gánh. Những chiếc quang gánh cả cuộc đời con, gánh một đời trĩu nặng, nhọc nhằn nuôi con khôn lớn, những chiếc quang gánh, gánh cuộc đời nhau, nửa đời đứt gẫy. Chúa gánh tội trần gian, gánh nặng nhân thế lầm than trong tội lỗi và sự chết để chuộc lấy ta.
Gánh nặng đời con
Cảm động biết bao khi suy nghĩ về gánh nặng Chúa mang: “Cho đến khi các ngươi da mồi tóc bạc, Ta vẫn còn gánh vác các ngươi. Như xưa nay Ta vẫn từng đối xử: Ta sẽ nâng niu, gánh vác các ngươi, và ban ơn cứu thoát.” (Is 46, 4).
Từ độ thanh xuân cho đến khi da mồi tóc bạc, Chúa yêu thương ta, Chúa mang vác cuộc đời của ta. Người gánh ta qua những đoạn đường gian nan, khốn khó. Như ta từng thấy những quang gánh của thời chiến tranh loạn lạc. Trên đầu những viên đạn bay xé gió, những tiếng rú của đại bác xé trời nổ ngay trươc mắt, những chiếc xe cơ giới, xe tăng, máy bay, người lính đánh trả. Bên những con đường lánh nạn, giữa những cánh rừng rậm rạp, thú dữ… Những quang gánh, một bên con thơ, một bên đồ đạc ít ỏi, gánh con, gánh cả gian nan đi qua lửa đạn, sợ hãi, khiếp chạy. Một thời chiến tranh, người mẹ tử thương nằm đó bên quang gánh con thơ, nửa đời chưa bước tới.
Những quang gánh ấy vẫn còn kẽo kẹt từng sớm hôm mai hoà bình. Những gánh hàng nhanh chân ra chợ, hàng rau, hàng cá, hàng ăn. Có bao nhiêu đứa con lớn lên được ăn học đàng hoàng nhờ vào những quang gánh ấy. Cả một đời như người ta nói, gánh chữ cho con. Cha mẹ gánh con tới trường, mong con sau này còn gánh vác việc đời. Những chiếc quang gánh mòn đi với năm tháng trên đôi vai nhọc nhằn. Bao giờ thôi gánh, chắc khi đã chiếc thân còm cõi.
Gánh con, gánh đời, gánh cả những truân chuyên của những người con nuôi những giấc mơ không thành. Cha mẹ vất vả không có nhiều thời gian bên con, dạy con, giúp con, con rơi vào hư hỏng. Cả một đời gánh nặng cơm áo gạo tiền, lại chẳng được những người con như ý muốn tốt lành. Đau khổ gánh không nặng vì cuộc sống mà gánh nặng ấy trĩu cả tinh thần, đè nén tâm hồn. Gánh nặng tội đời mà không chuộc nổi tương lai cho con.
Gánh nặng của mòn mỏi, tuổi già sức yếu, vẫn còn bươn trải giữa những đêm tối bên ngọn đèn hiu hắt. Từng nải chuối, thúng xôi, bánh trái, tập vé số rong ruổi. Tuổi già đơn côi, con cháu đứa nào cũng nghèo, cha mẹ không nỡ thêm gánh nặng cho con. Cha mẹ nghèo cà một đời, chút đời còn lại gánh thêm nữa cũng chẳng sao.
Nhũng gánh đời vợ chồng, khi xưa nghèo cùng nhau gánh vác, cùng nhau vượt qua, đến khi giàu có, gánh gẫy giữa đời. Buồn cho những gánh đời gẫy đổ, chẳng còn ấm êm, chẳng còn tiếng cười. Những quang gánh đứt gãy có muốn níu kéo, chằng buộc lại chiếc đòn gánh, nhưng cũng đành thôi, chẳng thể. Buồn cho cuộc đời không đi cùng nhau quang gánh, bỏ thúng giữa đàng.
Có nhiều quang gánh, Chúa vẫn quang gánh cho ta. Biết bao cảnh đời, Chúa âm thầm quang gánh, dù gánh đã gẫy, Chúa vẫn chữa lành, Người gánh cho ta.
"Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ tội trần gian” (Ga 1, 29)
Gánh nặng đời con
Cảm động biết bao khi suy nghĩ về gánh nặng Chúa mang: “Cho đến khi các ngươi da mồi tóc bạc, Ta vẫn còn gánh vác các ngươi. Như xưa nay Ta vẫn từng đối xử: Ta sẽ nâng niu, gánh vác các ngươi, và ban ơn cứu thoát.” (Is 46, 4).
Từ độ thanh xuân cho đến khi da mồi tóc bạc, Chúa yêu thương ta, Chúa mang vác cuộc đời của ta. Người gánh ta qua những đoạn đường gian nan, khốn khó. Như ta từng thấy những quang gánh của thời chiến tranh loạn lạc. Trên đầu những viên đạn bay xé gió, những tiếng rú của đại bác xé trời nổ ngay trươc mắt, những chiếc xe cơ giới, xe tăng, máy bay, người lính đánh trả. Bên những con đường lánh nạn, giữa những cánh rừng rậm rạp, thú dữ… Những quang gánh, một bên con thơ, một bên đồ đạc ít ỏi, gánh con, gánh cả gian nan đi qua lửa đạn, sợ hãi, khiếp chạy. Một thời chiến tranh, người mẹ tử thương nằm đó bên quang gánh con thơ, nửa đời chưa bước tới.
Những quang gánh ấy vẫn còn kẽo kẹt từng sớm hôm mai hoà bình. Những gánh hàng nhanh chân ra chợ, hàng rau, hàng cá, hàng ăn. Có bao nhiêu đứa con lớn lên được ăn học đàng hoàng nhờ vào những quang gánh ấy. Cả một đời như người ta nói, gánh chữ cho con. Cha mẹ gánh con tới trường, mong con sau này còn gánh vác việc đời. Những chiếc quang gánh mòn đi với năm tháng trên đôi vai nhọc nhằn. Bao giờ thôi gánh, chắc khi đã chiếc thân còm cõi.
Gánh con, gánh đời, gánh cả những truân chuyên của những người con nuôi những giấc mơ không thành. Cha mẹ vất vả không có nhiều thời gian bên con, dạy con, giúp con, con rơi vào hư hỏng. Cả một đời gánh nặng cơm áo gạo tiền, lại chẳng được những người con như ý muốn tốt lành. Đau khổ gánh không nặng vì cuộc sống mà gánh nặng ấy trĩu cả tinh thần, đè nén tâm hồn. Gánh nặng tội đời mà không chuộc nổi tương lai cho con.
Gánh nặng của mòn mỏi, tuổi già sức yếu, vẫn còn bươn trải giữa những đêm tối bên ngọn đèn hiu hắt. Từng nải chuối, thúng xôi, bánh trái, tập vé số rong ruổi. Tuổi già đơn côi, con cháu đứa nào cũng nghèo, cha mẹ không nỡ thêm gánh nặng cho con. Cha mẹ nghèo cà một đời, chút đời còn lại gánh thêm nữa cũng chẳng sao.
Nhũng gánh đời vợ chồng, khi xưa nghèo cùng nhau gánh vác, cùng nhau vượt qua, đến khi giàu có, gánh gẫy giữa đời. Buồn cho những gánh đời gẫy đổ, chẳng còn ấm êm, chẳng còn tiếng cười. Những quang gánh đứt gãy có muốn níu kéo, chằng buộc lại chiếc đòn gánh, nhưng cũng đành thôi, chẳng thể. Buồn cho cuộc đời không đi cùng nhau quang gánh, bỏ thúng giữa đàng.
Có nhiều quang gánh, Chúa vẫn quang gánh cho ta. Biết bao cảnh đời, Chúa âm thầm quang gánh, dù gánh đã gẫy, Chúa vẫn chữa lành, Người gánh cho ta.
"Đây là Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá bỏ tội trần gian” (Ga 1, 29)
L.m Giuse Hoàng Kim Toan