Ngắn, nhanh thì tốt
Trong cuộc sống thực tại hôm nay, có những điều mà ai cũng thích đó là ngắn và nhanh. Tuổi trẻ thì thích xe chạy nhanh, đi đường thì mong đường ngắn (mau đến). Trong đời sống đạo hôm nay cũng thế, đi xem lễ cũng muốn linh mục làm lễ nhanh, giảng ngắn, đọc gọn miễn sao mau về là được, nhiều hôm có linh mục giảng dài một chút là y như rằng sau khi lễ xong rất nhiều tiếng ra, tiếng vào. Cuộc sống thực tại hôm nay là thế, và con người hôm nay là thế, cái gì cũng muôn cho nhanh.
Lúc còn nhỏ, gia đình tôi cũng thường đọc kinh vào mỗi tối, lúc Bố tôi còn sống, đêm nào ông cũng bắt cả gia đình đọc kinh, và lần hạt năm chục, hồi đó tôi rất buồn bực, vì bố tôi cứ bắt đọc kinh dài, nhiều lúc tôi còn khó chịu nữa, nhưng vì sợ bố tôi nên tôi đành phải tuân theo, dần dần như một thói quen và tôi không còn thấy khó chịu mỗi khi đọc kinh vào mỗi tối nữa. Đến năm 14 tuổi thì bố tôi bị đau bệnh và qua đời, lúc đó tuổi mới lớn nên có phần ngỗ nghịch, ngang bướng. Một hôm đi lễ, có một vị có uy tín trong xứ đạo nói rằng “nếu các con bận việc quá không đọc kinh được thì chỉ cần nói với Chúa rằng: con nhớ Chúa, là được. Nghe thế là tôi làm theo luôn, từ việc mỗi đêm lần năm chục và giờ đây chỉ còn ba kinh (Lạy Cha, Kính Mừng, Sáng Danh).
Trong dịp giáo xứ thành lập thêm một ca đoàn nhỏ để hát Thánh lễ trưa của thiếu nhi, tôi được một người bạn rủ cùng tham gia, và cũng từ đó dưới sự hướng dẫn chỉ bảo của một vị tu sĩ đạo đức (và hôm nay đã trở thành một vị linh mục rất thánh thiện) đã khởi xướng tràng hạt sống trong ca đoàn của chúng tôi (mỗi người một chục hạt trong ba sự thương, mừng, vui). Cứ như thế chúng tôi đã duy trì cho đến bây giờ.
Trong cuộc sống thực tại hôm nay, có nhiều người vẫn cảm thấy đọc kinh dài, hoặc dự Thánh lễ dài là một gánh nặng, và xem các việc khác trong đời sống cần thiết hơn (xem ti vi, đọc báo mạng, giải trí…) có những người còn nói “nên đọc kinh ngắn thôi để cho con nó học”, đọc kinh ngắn để còn làm việc, còn giải trí… Và như thế chúng ta đã gieo vào ý thức của những lớp trẻ, coi nhẹ việc đọc kinh, cầu nguyện hàng ngày, và coi trọng việc đời thường hơn.
Trong ánh sáng Tin Mừng, “khi Chúa Giê-su sai các môn đệ ra đi rao giảng Tin Mừng và làm nhiều phép lạ, chữa lành bệnh tật và trừ quỷ, nhưng có một đứa trẻ bị kinh phong các môn đệ không chữa được, phải đừa về cho Chúa Giê-su chữa”. Chúa Giê-su bảo các môn đệ rằng: “Giống quỷ này không chịu ra, nếu người ta không ăn chay và cầu nguyện” (xMt 17,19-21).
Thiết tưởng trong cuộc sống mỗi việc tốt, việc xấu đếu ảnh hưởng tới tính cách và nếp sống của mỗi người, nếu việc tốt mà ta làm thường xuyên sẽ trở thành thói quen tốt, cho dù khởi đầu chỉ là hình thức như việc đọc kinh, cầu nguyện chẳng hạn.
Trong cuộc sống, khi chúng ta gặp phải gian nan thử thách, lúc đó chúng ta mới đọc chịu khó kinh, mới cầu xin và mới làm việc thiện; khi chúng ta có cuộc sống thảnh thơi an nhàn, hạnh phúc, chúng ta lại ít nhớ đến Chúa hơn. Đứng trước đại dịch của thế giới, và của mọi người, chúng ta hãy nhớ lời Chúa đã dạy: “Anh em hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn, hầu đủ sức thoát khỏi mọi điều sắp xảy đến và đứng vững trước mặt Con Người” (Lc 21,36).
NVB BÌNH YÊN
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn