TIN MỪNG CHÚA NHẬT - LỄ TRỌNG

CN34TNb - Đức Giêsu Kitô, Vua Vũ Trụ

“Quan nói đúng: Tôi là Vua”. (Ga 18, 33b-37)
Đọc các tin khác ➥
TÌM KIẾM

Trên đường loan báo Tin Mừng

Thứ ba - 02/11/2021 22:51 | Tác giả bài viết: Đa Minh Trần Văn Tân, SJ |   1102
Thiên Chúa quá yêu con người, đã thực hiện những điềm thiêng dấu lạ ngay giữa chốn rừng hoang.
Trên đường loan báo Tin Mừng

Trên đường loan báo Tin Mừng, có nhiều điểm dừng, nhưng không có điểm kết thúc

 

Ông Trang ở Bù R’But gặp chuyện chẳng lành, chuyện mới đây khi ông đốt rẫy đã làm cháy lan một góc rừng, và chẳng hiểu sao, mẹ và vợ ông hoàn toàn vô can, vậy mà hai bà lại lăn ra sốt li bì, đã 7 ngày rồi hai người chẳng thèm ăn uống gì cả. Thầy cúng nói rằng đốt rẫy làm cháy rừng như thế Bà Rừng giận lắm, phải cúng ngay con trâu, nếu không thì cả mẹ với vợ sẽ bị vật chết.

Trong khi chưa kiếm ra trâu thì cúng 2 con heo với mấy con gà đã, thầy cúng nói làm vậy đâu được, và ông lo lắm. Vì vậy mà khi nghe biết nhóm 3 anh em bạn đường chúng tôi có hẹn tới Bầu Carô, ông đã lặn lội đến từ rất sớm. Gặp chúng tôi, ông vui mừng và hối thúc muốn chúng tôi phải tới ngay cho kịp trước khi Bà Rừng vật chết mẹ và vợ. Thôi thì chiều lòng ông, đành hẹn lại với bà con Bầu Carô vào tuần sau.

Tới Bù R’Bút, vào nhà ông Trang, gặp thêm anh Luân đợi sẵn, vì có ông bố đang bị sốt nặng. Chúng tôi chắp tay cầu nguyện, và thật lạ lùng, chỉ sau hai giờ đồng hồ, bà mẹ đòi ăn, và thế là khỏe luôn, bố của anh Luân cũng vậy.

Phải nói Thiên Chúa quá yêu con người, đã thực hiện những điềm thiêng dấu lạ ngay giữa chốn rừng hoang. Suy cho cùng, Thiên Chúa luôn có cách của Người để có thể trao ban ân huệ mọi nơi mọi chốn, tùy người và tùy từng hoàn cảnh.

Đặc biệt với những người đói khổ, những người đã bị cảnh sống dồn vào bước đường cùng, bơ vơ lạc lõng, không biết nhờ cậy ai, trong khi cứ nghe nói đến thần thánh là chỉ toàn những lời dọa nạt. Vì thế cuộc gặp gỡ hôm nay đã là bước khởi đầu của ân huệ vào đời sống mới trong tin yêu và hy vọng.

Tin rằng có Đấng giải thoát mà bà con chỉ biết lờ mờ, nay thì với sự có mặt của anh em chúng tôi, những người được sai đến để loan báo Tin Mừng của Thiên Chúa Bà con đã được chỉ cho biết Thiên Chúa mới là chủ tể muôn loài, Đấng thi thố quyền năng bằng tình yêu tha thứ, là Đấng chữa lành và đầy lòng xót thương, chứ không phải tối ngày chấp nhất và bắt lỗi con dân của mình kiểu Bà Rừng, như các thầy cúng vẫn thường rêu rao.

Người đến, đến trong Đấng đầy tràn ân nghĩa và sự thật, giang tay cầu khẩn, xin được trao phó tất cả trong Thiên Chúa và trong lời ân sủng đầy quyền năng.

Người đón tiếp trong tư thế chờ đợi và hết lòng tin tưởng, thế là đất bỗng đổi thay dưới chân con người, một miền đất mới lạ cho người với người gặp nhau, gọi nhau bằng tiếng gọi của con cái Thiên Chúa: hôm ấy ông Trang và cả nhà tin theo, cùng với cả nhà anh Luân nữa.

Thêm một buổi chiều và một buổi sáng, để anh em chúng tôi đi thăm tất cả các gia đình của Bù R’But, để lời Thiên Chúa lan tràn, và đã có thêm 6 gia đình tin theo.

Sáng sớm ngày thứ ba, anh em chúng tôi tìm đến những ngôi nhà nằm xa nhất, và đã có thêm 2 nhà nữa tin theo.

Thế là sau 3 ngày ròng rã với những bước đi không ngơi nghỉ, lặn lội từ nhà này tới nhà kia, những mái nhà nằm cách nhau xa gần tùy nương rẫy của từng nhà, rồi phải tránh những cánh rừng thiêng. Tuy vậy 3 anh em chúng tôi chẳng ai cảm thấy mệt nhọc, mà chỉ nghe lòng mình reo vui, vì ngay những luống cầy vỡ đất đã đem lại hoa trái cho Thiên Chúa. Biết rằng, thêm một làng là thêm một điểm dừng, cũng có nghĩa là thêm những bước đi miệt mài trong những ngày tới, phải chăm sóc cho tới ngày lúa trổ đòng đòng và đơm bông.

Đi tiếp tới Bù Ló, lần này thì nhóm chúng tôi có thêm hai chàng trai trẻ, làm thành nhóm 5 người.

Tình cờ gặp ông Hon và ông Tích thuộc bon Bù Ló ở nhà ông Lôi, lại cũng chuyện đốt rẫy làm cháy rừng, nhưng chuyện không chỉ đơn giản là những lời đe dọa của thấy cúng, vì chẳng hiểu sao mặt của mẹ ông Hon lại sưng lên như bị phỏng dạ. Mặt mũi kiểu này gặp thầy cúng thế nào chả mất con trâu. May cho ông Hon, trên đường đi kiếm thầy hỏi chữa bệnh cho mẹ, đã gặp được anh em chúng tôi, những người bạn trên đường, vàng bạc không có, cũng không ham sang giầu, “nhưng cái chúng tôi có, xin trao mọi người đây: Nhân danh Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa làm người và đang ở giữa chúng ta. Ngoài Người ra, không ai đem lại ơn cứu độ; vì dưới gầm trời này không một danh nào khác đã được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ vào danh đó mà được cứu độ” (Cv 4,12).

Theo chân ông Hon và ông Tích về làng, chúng tôi xin bà con hợp ý cầu nguyện cùng Thiên Chúa, là Cha và là Chủ mọi nhà, chủ mọi cuộc sống, luôn lắng tai nghe. Thiên Chúa cũng làm chủ núi rừng và sông suối, chính Người đã tạo dựng nên tất cả để nuôi sống và chăm sóc bà con, chẳng có Bà Rừng cũng chẳng có thần nào khác nơi sông suối mà chỉ là một Thiên Chúa có mặt ở khắp mọi nơi, để bà con dù có đi tới đâu và làm gì, cũng vẫn luôn dưới con mắt và trong vòng tay yêu thương của Người.

Bà con vui mừng vì biết rằng từ nay không còn sợ hãi Bà Rừng hay tà ma là những thứ vẫn hằng ám ảnh bấy lâu, cũng không còn phải cúng heo gà hay trâu bò nữa. Biết rằng Thiên Chúa luôn có ngay bên để thương yêu phù trợ, nâng niu mọi người bằng ân phúc bởi trời, thế là bà con có thể phát thêm rừng, mở rộng thêm rẫy, để nhà nhà vui sống vui vẻ, với lòng biết ơn thẳm sâu.

Hôm ấy, gia đình ông Hon, em ông Hon và cả gia đình ông Tích đã tin theo.

Một tuần sau trở lại, thêm 5 gia đình nữa cũng xin tin theo.

Cho tới năm 2007, cả hai làng Bù R’Bút và Bù Ló đều chuyển nhà ra gần đường, mỗi làng có thể dựng nhà nguyện để bà con tập trung sinh hoạt và cầu nguyện.

Bù R’Bút từ ven suối cho tới khi chuyển ra ven đường là 14 hộ và nay đã là 26 hộ; Bù Ló khi chuyển ra đường là 10 hộ, nay là 21 hộ. Bước đầu, Cha xứ thỉnh thoảng vào dâng lễ, có các nữ tu Mến Thánh Giá Tân Việt hàng tuần vào hướng dẫn các hội đoàn và các sinh hoạt chung.

Thế là từ những nẻo đường của những người bạn đường, có Thiên Chúa dẫn dắt và hòa chung bước chân, cũng chính Người lên tiếng gọi từ sâu thẳm lòng người, chính Người qui tụ những người con của núi rừng, ôm ấp từng người, cho đàn chiên mỗi ngày thêm đông, và không bỏ mất một con chiên nào.

Người được sai đến, đi rồi đến, chỉ có những khoảnh khắc gặp gỡ, còn Thiên Chúa thì chẳng khi rời, lạ lùng quá, tình Chúa xót thương, để theo dòng thời gian, bà con từng bước nắm tay nhau tìm về dòng suối thanh tẩy, ở đó những tấm thân lếch tha lếch thếch mang khuôn mặt con cái Thiên Chúa, sáng ngời trong tình Chúa nhiệm màu.

Đa Minh Trần Văn Tân, SJ

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây