HƠN CẢ CHẶT TAY, CHẶT CHÂN, MÓC MẮT
(Thứ Năm sau Chúa Nhật VI TN – Gc 5,1-6; Mc 9,41-50)
Chúa Giêsu đã dùng thể văn “ngoa ngữ” khi nói: “thà buộc cối đá lớn vào cổ mà ném xuống biển còn hơn” để dạy chúng ta phải cẩn trọng với việc gây cớ vấp ngã hay làm dịp tội cho tha nhân. Và với thể văn ấy khi dạy chúng ta phải dứt khoát với những dịp tội khiến bản thân sa ngã Người nói: “thà chặt chân, chặt tay, móc mắt” đi còn hơn để chúng gây cớ khiến chúng ta phạm tội (x.Mc 9,42-47).
Xin được bỏ qua các cớ vấp ngã chúng ta có thể gây ra cho tha nhân đã bàn đến trong phần chia sẻ Lời Chúa ngày thứ Hai sau Chúa Nhật XXXII TN (https://gpbanmethuot.net/van-hoc-nghe-thuat/co-vap-nga-7573.html). Chúng ta cùng xét xem đôi điều về các dịp tội khiến bản thân mình sa ngã, cách riêng qua trường hợp nhiều người thuộc nhóm biệt phái và nhóm Xađốc mà Chúa Giêsu đã từng nghiêm khắc phê phán, sửa dạy.
1. Khúc ruột: Cha ông chúng ta nói: “đồng tiền dính liền khúc ruột”. Cái khúc ruột này đã là nguyên nhân khiến nhiều người trong nhóm Xađốc vốn thân chính quyền và tham lam lợi lộc nên không tin có sự sống đời sau. Tiền bạc, của cải đời này đã trở thành cớ vấp ngã khó vượt qua đối với họ. Chúa Giêsu khẳng định rằng người giàu có vào Nước Trời khó hơn cả con lạc đà chui qua lỗ kim (x.Lc 18,24-25). Khi cậy dựa vào tiền bạc, xem tiền của là hạnh phúc thật thì người giàu không cần đến hạnh phúc Nước Trời. Chặt chân, chặt tay khi chúng là cớ vấp phạm tuy là khó nhưng nhiều khi cũng có thể làm. Thế nhưng để cắt bỏ cái “khúc ruột” là tiền của khi nó là cớ vấp ngã thì không mấy dễ. Một hiện thực ở Việt Nam đó là khi giá đất đai tăng cao vùn vụt thì nó đã trở thành cớ làm cho rất, rất nhiều người vấp ngã.
2. Cái tôi: Đây là trường hợp nhiều người thuộc nhóm Biệt phái. Vì tự hào về công lao đạo đức của mình, dù cho có nhiều trường hợp chỉ là đạo đức hình thức bên ngoài, nhiều người biệt phái đã làm cho cái tôi của mình phình to ra. Họ đã khép lòng trước lời chân lý của Chúa Giêsu và trước cả những sự thật hiển nhiên trước mắt. Họ còn cố chấp trong sự cao ngạo của mình khiến nhiều lần Chúa Giêsu phải thở dài ngao ngán (x.Mc 8,12). Khi cái tôi là cái chức vị của hàng lãnh đạo tôn giáo lên cao thì nó sẽ trở thành cớ vấp ngã thật đáng sợ. Đức Hồng Y Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận nói rằng nếu từ bỏ mọi sự mà không từ bỏ “cái tôi” thì với “cái tôi” phình to trong sự tự cao tự mãn thì người ta sẽ dần dần vơ vét, thu lại tất cả những gì đã từ bỏ mà có khi lại thu nhiều hơn.
Nhiều trường hợp vì dứt khoát với cớ vấp phạm người ta có thể “chặt chân, chặt tay”, nhưng từ bỏ “cái tôi” thì xem ra thật là quá khó. Cái tôi của chúng ta được ví như cái đầu của thân thể. Làm sao có thể “chặt cái đầu” của mình? Thế nhưng Chúa Giêsu đã từng minh nhiên đưa ra điều kiện để theo làm môn đệ của Người đó là từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo (x.Mt 8,34).
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn