Buồn Khúc.
Đứa trẻ lang thang trên những con đường đất xóm làng miền Tây, một chiều mang đầy gió biển xôn xao, những mảnh đời bước lầy bước thụt, những con đường trơn trượt sau những chiều mưa. Nhặt lại mình trên những dòng sông ký ức, tôi chỉ nhặt lại được những đốm sáng của hoàng hôn còn sót lại.
Nhớ về quê, những năm tháng tuổi thơ còm cõi, bao rau muống, những gánh rơm, bó lúa đè nặng trên đầu ghì chặt. Tôi nhận ra tôi giữa những em bé đang khom mình dưới những mương rãnh, muốn tát cạn một khúc mương để mong nhặt nhạnh những con cá còn sót lại. Đời vẫn đục trong, đã bao lần đầy rồi lại vơi, cuộc sống cứ ít dần đi những cơ may để tìm ra những con cá lớn.
Chợt đâu đó, nhớ lại trong tôi dòng thơ của Du Tử Lê thưở nào: “Như loài chim bói cá, trên cọc nhọn trăm năm, tôi tìm đời đánh mất, trên vũng nước cuộc đời.” Tôi giống như những đứa trẻ trong vũng nước cuộc đời, đi tìm cho ra bóng dáng của mình ẩn hiện trên dòng nước. Cuộc đời vẫn chảy trôi, bóng hình cứ thấp thoáng, trong làn hơi nước mỏng, cuộc đời rơi mất.
Tôi nhận ra tôi trên những con đường trơn trượt, niềm vui của đứa trẻ chân đất, lấm trên thân đầy bùn, những trò chơi vật lộn, những ngụp lặn đuổi bắt trên sông, đã bao lần đầy rồi vơi những niềm vui đơn giản.
Như những đứa trẻ đang lặn lội bên những bờ ruộng tìm bắt con cá, con cua, tôi đang lang thang đi tìm một hoài vọng, những ước mơ thật đơn giản như mỗi ngày bắt cua bắt cá, cuộc đời vẫn trong đục. Cuộc đời vẫn chảy trôi, từng chén canh húp vội.
Nhớ về cuộc đời. Ngọn đèn dầu mù tối, cố vặn thật lớn vẫn không đủ soi sáng cả căn nhà tranh vách đất. Những chú muỗi hung hăng không lúc nào thiếu vào lúc chiều tối, những chú bọ mát vào buổi sáng, những chú ruồi buổi trưa. Cuộc đời của kẻ nghèo khổ bị nhiều thứ ăn hiếp, thương cho phận người, thương cho những đứa trẻ còm cõi.
Những mảnh ruộng nhỏ bé mỗi ngày hẹp lại vì nợ nần, những đứa bé đã gầy lại gầy hơn, những chiếc bóng đã khòm khập xuống như không còn đủ sức. Bóng còm cõi bước lầy bước thụt trên bờ ruộng xanh xao.
Nhớ về cuộc đời. Như bức tranh buồn của chiều vàng, người phụ nữ gánh nặng đi trên đồi cát, hùng hực hơi nóng, cuộc đời buồn tủi, không nhìn xa hơn bước chân của mình, bóng đổ dài trên dải cát đơn độc. Hết những đồi cát này đến đồi cát khác, cuộc đời như đang lún dần trong những nghèo khó cô đơn. Chiều vàng và bóng người phụ nữ ngã dần trên cát.
Nhớ về cuộc đời. Cuộc đời như khúc nhạc buồn rơi đọng lại trên những mảnh vỡ, đứa trẻ đi nhặt những gì người ta bỏ đi để dệt lại cuộc đời nghèo khó, cái nghèo khó từ bao đời, như chiếc áo vá chằng vá đụp vẫn còn hở vai, những chiếc vai gánh gồng cuộc đời, lấy gì có thể vá. Cuộc đời buồn như bản nhạc rách nát, chữ còn chữ mất, có muốn diễn tả thật hay cũng đành xếp lại để mục với thời gian.
Buồn khúc hay cuộc đời buồn, như không thể gọi tên chính xác, như trường ca hay như đoản khúc.
Lm Giuse Hoàng Kim Toan
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn